“Trông anh nghèo kiết xác như vậy, tôi cũng không tính nhiều, mấy năm nay tôi nuôi độc trùng tốn hết ba trăm năm mươi triệu, cậu liền bồi thường cho tôi ba trăm năm mươi triệu tử kim linh tệ là được” Tân Trạm nói.
“Ba trăm năm mươi triệu sao? Tôi đâu có nhiều như vậy”
Vu Tuấn Thời thiếu chút nữa ngất xỉu.
Còn trông tôi nghèo kiết xác, đây không phải vớ vẩn sao.
Anh từng gặp qua tu sĩ cảnh giới hợp thể nào có thể lấy ra ba trăm năm mươi triệu tử kim linh tệ ra chưa.
Đã gặp qua công phu sư tử ngoạm, nhưng chưa từng gặp qua phương thức mở miệng này.
Đừng nói bản thân, cho dù cộng thêm ba của anh ta, linh tệ của cả nhà, có ba mươi lăm triệu hay không cũng khó nói.
“Không có, vậy thì ba mươi lăm triệu thôi cũng được” Tân Trạm nói.
“Tôi chỉ có hai triệu một trăm nghìn tử kim linh tệ, chính là kiếm được từ lần rèn luyện này, đều cho anh hết”
Vu Tuấn Thời có âm mưu muốn trở mặt, nhưng đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, máu chảy khiến anh ta sắp phát điên lên rồi.
Hơn nữa đã xin lỗi rồi, nếu bây giờ lại trở mặt, chính mình có thể lỗ lớn.
“Hai triệu một trăm nghìn cũng thiếu nhiều quá rồi, không được” Tân Trạm không chút do dự cự tuyệt nói.
“Các cậu có bao nhiêu linh tệ, lấy ra cho anh mượn trước.
”
Vu Tuấn Thời bất đắc dĩ, vừa nhìn mấy thằng em nhỏ, vừa gom góp được hơn hai triệu năm trăm tử kim linh tệ.
“Tôi còn có một số bảo khí, công pháp gì gì đó” Vu Tuấn Thời nói, lại cầm ra không ít thứ loạn thất bát tao.
“Những thứ rách nát đó của anh thì bỏ đi”
Tân Trạm xem chừng Vu Tuấn Thời này là thật sự không có tiền, trực tiếp lắc đầu.
Đương nhiên, anh cũng không tính lấy ba trăm năm mươi triệu, chỉ sợ có giết chết thì Vu Tuấn Thời cũng không có số tiền đó.
Con sâu này là tự nó tới, có thể lừa được bao nhiêu thì bấy