“Cho nên lời này nói cũng đúng, tôi cũng không biết là các anh yếu như vậy, vì sao phải đi tới chỗ này kia chứ?”
Tân Trạm rút ra kiếm Thanh Đồng, kiếm quang nhấp nháy mà ra.
Thanh niên mắt đỏ ngăn đỡ, lại một lần nữa phun máu.
Rồi sau đó hắn ta coi như hoàn toàn bị độc phát khống chế, ngã nhào xuống mặt đất, hơi thở tiếp tục suy yếu xuống.
“Nghĩ muốn dụ tôi qua đó, nhân cơ hội giết ta à?”
Tân Trạm cười lạnh, vô số kiếm quang lại một lần nữa rơi xuống.
Mặc dù bây giờ anh thật sự chiếm thế thượng phong, thế nhưng cái này là do dựa vào uy lực của độc đan.
Theo như bản thân anh lý giải, cho dù anh có sử dụng tới tia lửa thì vẫn như cũ là thực thực Cảnh thần Phó phân, anh sẽ không ngốc mà tự mình chạy tới tìm đường chết.
Phập! Phập! Phập!
Kiếm quang như mưa, thanh niên mắt đỏ này trúng vài kiếm, lập tức giả bộ không nổi nữa.
Hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn, lần thứ hai hướng về phía xa chạy trốn.
“Người này rốt cuộc là từ đâu tới, chẳng những có một thân độc công sắc bén mà còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, xem ra chỉ có thể dùng một chiêu kia” Cặp mắt thanh niên xẹt qua một vòng ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
Tân Trạm đuổi sát ở phía sau đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh.
Anh theo bản năng mạnh mẽ thi triển ra Thuật Pháp Không Gian nhằm về một hướng bên cạnh.
Xi xì!
Một cái đầu quái vật màu máu xuất hiện ở chỗ mà Tân Trạm vừa đứng lúc nấy, xé rách nghiền nát hư ảnh còn chưa biến mất của anh.
“Bản Nguyên Cụ Tượng”
Tân Trạm hơi động một chút, không ngờ thanh niên mắt đỏ này lại có bản nguyên là một đầu quái vật.
“Sao cậu còn có thể thoát ra được?” Thanh niên không thể tin nhìn một màn này.
“Nhưng mà rốt