Ngô Bình Nhi cắn răng, cô ta cũng không xem thường Tân Trạm, không ngờ quan tâm đối phương nhưng ngược lại bị đối phương cắt ngang một cách lạnh lùng.
Ở trong tộc nhà mình ai dám nói chuyện với cô ta như thế cơ chứ.
Nhưng mà chuyện khẩn cấp, Ngô Bình Nhi cũng biết Tân Trạm không kịp giải thích, lập tức bay về phía phương hướng và đối phương đã nói.
“Cẩn thận một chút”
Nhìn thấy Ngô Bình Nhi chuyển hướng, kinh nghiệm chiến đấu của đầu trọc vô cùng phong phú, lập tức nghiêm túc mở miệng nhắc nhở.
Trước đây Ngô Bình Nhi bay loạn một đường, lúc này đột nhiên có mục tiêu rõ ràng, sợ là phía trước sẽ có thể có vấn đề.
“Đám người này, sợ là kinh nghiệm phong phú hơn so với mấy người trước đó.”
Thấy một màn này, trong lòng Tân Trạm cũng thở dài.
Đối phương phong toả bốn phía nghiêm mật, cho dù anh dùng độc đan, cũng không có tác dụng gì.
Cùng lắm anh cũng không định sử dụng đan được, cho nên không dùng được thì cũng không sao.
“Gào, gào!”
Ngô Bình Nhi chống chọi với sự trói buộc của lưới máu, bay rất nhanh về phía trước.
Rất nhanh, một tràng tiếng gầm của thú dữ, dội vào trong tai của cô.
Ngay tại mấy dặm phía trước, là một bây thú dữ hơn một nghìn con lít nha lít nhít.
Những thú dữ này ở chung một chỗ, khí tức giống như một ngọn núi cao ngất trời.
Ở gần đó, cũng khiến người ta có một loại cảm giác chấn động hít thở không thông.
Thiếu chút nữa thì Ngô Bình Nhi ngất đi.
Tân Trạm này, bảo mình bay theo hướng này, cô còn tưởng rằng chỗ này sẽ bố trí cái gì.
Nhưng hơn nghìn con thú dữ chặn ngang như vậy, nếu như cô động vào, há chẳng phải là mình còn chưa bị Ngọc Sang đuổi kịp, thì đã bị thú dữ giết chết rồi sao.
Hơn nữa hiện tại đã đến nơi này, muốn đổi phương hướng cũng đã không thể nào nữa.
Chẳng lẽ Tân Trạm muốn bẫy chết mình sao.
Ngô