Những con thú dữ tròng mắt đỏ thãm này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ giết chóc, hơn nữa chúng đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Tân Trạm cho Ngô Bình Nhi uống giải độc đan, hơn nữa còn lợi dụng cơ hội ẩn giấu, khiến cho đám người đầu trọc dính khí tức hấp dẫn đám thú dữ.
Thứ đồ này không có chút độc tố nào, đối với tu sĩ cũng không có bất kỳ nguy hại gì, trừ độc tu tài giỏi, những người khác rất khó phát hiện.
“Bang chủ, không đúng, bọn thú dữ này giống như điên rồi”
Mười mấy bang chúng Ngọc Sang bị thú dữ bao vây tấn công, một bang chúng hoảng sợ kên lên.
Trước kia không phải bọn họ chưa từng đối phó với yêu thú và thú dữ, nhưng loại động vật này, một khi giết mấy chục con, thể hiện sự mạnh mẽ của mình, bọn chúng sẽ chạy trốn.
Nhưng lần này, bọn họ phát hiện cách này không dùng được.
Bất luận giết bao nhiêu, đám thú dữ vẫn không ngừng tiến lên, khiến linh khí của bọn họ dần dần không cách nào trôi chảy.
Một tiếng hét thảm vang lên, một bang chúng bị thú dữ cắn đứt cánh tay, sau đó còn bị mấy con nhào tới, trực tiếp chiếm đoạt không còn một mống.
Một bang chúng khác sợ bể mật, định ngự không phi hành chạy trốn, một con thú gầm thét một tiếng, trực tiếp chấn vỡ một mảng không trung, cơ thể bang chúng đó lập tức nổ tung.
Đầu trọc nhìn thấy cảnh này, thật sự là vành mắt sắp nứt ra rồi, không nghĩ tới không ăn được thịt cáo, còn chạm phải một thân tanh.
Lúc gã ta quay đầu định chạy trốn, nhưng lại hoảng hốt phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, từng đạo linh khí màu đen, dần dần tràn ngập toàn thân gã ta rồi.
Không, không phải linh khí, mà là từng con từng con côn trùng.
Hơn ba nghìn Phệ Thiên Trùng, đã lần theo cơ thể người này từ lâu.
Dưới mệnh lệnh của Tân Trạm, Phệ Thiên Trùng vừa ra tay, ngay lập tức đầu trọc đã bị Phệ Thiên Trùng và thú dữ bao vây.
Cơ thể ngay cả máu đều bị cắn nuốt không còn một giọt nào.
“Bang chủ!”
Thấy đầu trọc chết, những bang chúng khác cũng thấy không thể trốn thoát.
Mỗi người bọn họ đều đánh