Giống như lão Tùng, nửa người đã tiến vào trong trận pháp, lại không bị trận pháp cắn trả, vậy là cũng đủ để chứng minh ông ta hiểu khá rõ trận pháp này.
“Ha ha, tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng biết được bí mật huyền diệu ẩn chứa trong trận pháp này rồi”
Tân Trạm vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy lão Tùng cười †o mấy tiếng.
Mấy người nhà họ Diệp nghe vậy thì đều phấn khởi theo.
Họ đến đây mang theo sứ mệnh nhất định phải đạt được, ai ngờ lại bị nhốt ở đây ba ngày.
Đi cùng họ chỉ có hai trận pháp đại sư nhưng một người trong số đó là lão Vân lại bị thương nặng.
Đúng là đả kích vô cùng nặng nề.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lão Tùng trong sự hồi hộp.
Ông ta đứng dậy, tiến sâu vào trong trận pháp.
Một bước, hai bước.
Tim mọi người đều thắt chặt lại theo bước chân của ông ta.
Ánh mắt của Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão sáng rực lên.
Lão Tùng đi được ba bước, đã vượt qua khoảng cách thất bại trước đó của lão Vân, chẳng lẽ lần này có cơ hội rồi ư?
“Vị trận pháp đại sư này tính toán sai rồi, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đó.
Nếu ông cứ bước tiếp về phía trước hai bước thì chắc chắn sẽ bị thương nặng” Đúng lúc đó thì đột nhiên Tân Trạm lên tiếng.
“Trình đại ca, anh nói gì cơ?” Diệp Linh Chi đứng bên cạnh nghe vậy thì kinh sợ ngay tức khắc.
Cô ấy thấy lão Tùng tiến về phía trước mà trận pháp vẫn không hề thay đổi, thế mà Tân Trạm lại nói lão Tùng chắc chắn sẽ thất bại.
Lão Tùng lại bước thêm một bước và hình như luồng khí ở phạm vi xung quanh trận pháp đúng là có sự thay đổi rất nhỏ thì Diệp Linh Chỉ không thể im lặng được nữa.
“Mau dừng lại, không thể đi thêm nữa” Cô ta la lên.
Lão Tùng đứng trong trận pháp cũng đang suy đoán về sự thay đổi vừa rồi, nghe thấy Diệp Linh Chỉ nói vậy thì ông ta nhíu mày ngay lập tức.
“Tam trưởng lão,