“Lão Tùng, ông đừng lo, tôi nhất định sẽ dạy dỗ hai vãn bối này”
Còn tưởng lão Tùng sẽ giận chó đánh mèo với hai người Diệp Anh Sương nên Ngũ trưởng lão vội vàng nói: “Dạy dỗ cái gì, sao phải dạy dỗ chúng nó”
Lão Tùng cau mày, lúc trước hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy Ngũ trưởng lão đã nói gì nên không hiểu ý ông ta.
Vất vả đứng dậy, lão Tùng lảo đảo đi đến chỗ Tân Trạm, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lão Tùng nghiêm túc hành lẽ.
“Đạo hữu, cảm ơn cậu đã có ơn nhắc nhở”
“Lão Tùng đang cảm ơn anh ta?”
Tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều có chút sửng sốt và khó tin.
Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão cũng có chút mù mờ, nghi ngờ Lão Tùng bị thương đến hồ đồ rồi.
Chẳng phải Tân Trạm là người khiến lão Tùng bị thương sao? Sao lại cảm ơn anh ta, cho dù anh ta có nói đúng, trận pháp đúng là có vấn đề, nhưng cũng không cần cảm ơn anh ta chứ?
“Khách sáo quá rồi, tôi không làm gì cả” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Đạo hữu khiêm tốn rồi, một câu kia của cậu đã là một ân tình cực lớn rồi” Lão Tùng vội xua tay rồi nói bằng giọng rất thành khẩn.
“Giờ nhìn lại, lão phu thật sự sai lầm rồi, bước thứ năm đó chính là ngõ cụt”
“Nếu không có đạo hữu nhắc nhở để tôi không bước lên bậc thứ năm ấy thì e rằng bây giờ tôi đã bị thương nặng rồi”
Trận pháp biến