“Diệp Anh Sương, chuyện này liên quan đến lợi ích của nhà họ Diệp, không đến lượt cô xen mồm vào” Sắc mặt Tam trưởng lão trở nên âm trầm rồi quát lớn: “Hơn nữa Trình đạo hữu cũng đã đồng ý rồi, có liên quan gì đến cô nữa đâu?”
“Đó là do anh ấy nể mặt Diệp Thành nên mới không muốn trở mặt với các người, chứ không có nghĩa việc các người làm là đúng đâu.”
Diệp Anh Sương thất vọng lắc đầu.
Tân Trạm giết ba vị tu sĩ cảnh giới hợp thể chỉ trong nháy mắt, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng Diệp Linh Chi kể lại rất tỉ mỉ, hơn nữa ở xung quanh đó còn có xác của ba người kia.
Mặc dù tu vi của Tân Trạm có vẻ không cao, nhưng chắc chắn thực lực thực tế của anh không hề thấp.
Chỉ cần suy đoán qua loa thôi thì cũng có thể biết rằng Tân Trạm đồng ý là vì Diệp Thành.
“Diệp Anh Sương, cô to gan rồi đấy! Cô dám nghỉ ngờ trưởng lão?” Ngũ trưởng lão phẫn nộ quát.
“Chuyện sau này, cô không cần phải tham gia nữa.
Trong số những tòa tiên điện này, cô cũng tìm một tòa để thăm dò đi”
Tam trưởng lão cũng cau mày, trước kia ông ta khá xem trọng Diệp Anh Sương nhưng bây giờ nhìn lại thì mới thấy đúng là cổ hủ.
Trong mắt ông ta, Tân Trạm chỉ là một tu sĩ cảnh giới hợp thể, đã mất đi giá trị của trận pháp đại sư.
Thế nên cho anh bảo vật trong hai tòa tiên điện đã là ơn huệ với anh lắm rồi.
Diệp Anh Sương nghe thế thì sắc mặt trắng bệch ra.
Ở Tiên Tông có mấy chục tòa tiên điện, ý của Tam trưởng lão cũng có nghĩa là ở các tòa tiên điện khác không có phần của cô ấy.
Những người còn lại trong gia tộc thấy vậy thì cười trên sự đau khổ của người khác, Diệp Anh Sương ít hơn một phần thì tất nhiên là họ cũng sẽ nhiều thêm một phần.
“Chúng ta đi” Không tiếp tục để ý hai người, Tam trưởng lão dẫn theo những người khác cất bước rời đi.
“Trình đạo hữu, xin lỗi anh, tôi không nghĩ rằng đám người Tam trưởng lão lại coi trọng chút lợi ích này như vậy” Diệp Anh Sương cười khổ.
Bản thân bị phạt cũng không cảm thấy có việc gì, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đây đã là lần thứ hai nhà họ Diệp xin lỗi