Ngay cả một vài tộc nhân của nhà họ Diệp cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ, khẽ lắc đầu vài lần.
Rõ ràng là họ không hài lòng với hành động của Tam trưởng lão.
“Ha ha, lão Tùng ơi là lão Tùng, ông suy nghĩ đơn giản thế nhỉ? Trong giới tu luyện làm gì có sự tin tưởng?”
Đối mặt với sự tức giận của lão Tùng, Tam trưởng lão vẫn không thay đổi sắc mặt.
“Nói chung, bất luận là pho tượng hay những Tiên Điện đó, tất cả đều là của tôi”
“Diệp Phi Long, lão phu chứng kiến ông lớn lên, không ngờ bây giờ ông lại trở thành người như vậy” Lão Tùng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, ngón tay cũng phát run.
Vẻ mặt của Tam trưởng lão vô cùng cương quyết, ông ta lựa chọn nhắm mắt làm ngơ chuyện này.
“Nói cách khác thì ông lại nói lời mà không giữ lời đúng không?” Ánh mắt của Tân Trạm vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói rồi, lần này là lần cuối cùng”
“Ha ha, cậu muốn làm tôi sợ hãi sao?” Tam trưởng lão nói băng giọng khinh thường.
“Hơn nữa lừa cậu thì sao? Người mạnh thì sống, yếu đuối bị đào thải, đây là quy luật.
Cậu yếu đuối, cho nên bị tôi lừa gạt, chịu tổn thất, cũng là cậu phạm sai lầm.
Chàng trai trẻ, tôi đây là đưa cho cậu một bài học”.
Tam trưởng lão cười lạnh nói điều đương nhiên.
“Mạnh thì sống yếu thì chết, ông muốn dạy tôi, chỉ e ông không có tư cách này”
Tân Trạm nghe xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười khẩy.
“Thay vì nói những câu nhảm nhí vô ích này, tôi khuyên ông nên xem trước cầm cái gì trong tay đi”
Tân Trạm giọng nói trầm xuống, một