Vài đạo linh quyết rơi xuống, giết chết mấy con hung thú này xong, Tân Trạm bay ra khỏi mặt sông, truyền âm cho Tân Thiên.
Nhưng mà, sau khi ngọc giản đưa tin hiện lên linh khí liền biến mất rất nhanh rồi không có phản ứng gì nữa.
“Khoảng cách vẫn còn quá xa” Tân Trạm lắc đầu, lại thi triển thuật Phật Độn một lần nữa.
Khi anh xuất hiện ra lần nữa, lần này Tân Trạm đang bay lơ lửng trên một cánh đồng hoang vu.
Mặt đất ở bên dưới bị xé toạc, cây cối đổ rạp, vô số linh khí hỗn loạn tuôn ra bốn phía xung quanh, hiển nhiên là có một trận chiến đã diễn ra cách đây không lâu.
Mà lần này ngọc giản đưa tin cũng phát ra ánh sáng.
Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy nơi mà anh đang đứng cách không quá xa với đám người Tân Thiên.
Nhưng mà truyền ra một cái tin nhắn, không biết Tân Thiên đang làm cái gì mà không thấy đưa tin trở về ngay lập tức.
Tân Trạm không muốn đợi mà chọn bay về một hướng nào đó, dự định tìm một địa điểm bắt mắt hơn, thuận tiện cho việc gặp mặt của mấy người bọn họ.
Tuy nhiên, Tân Trạm bay suốt cả quãng đường, lại phát hiện trên mặt đất đều là vết tích do trận chiến để lại, có cả những vết máu rơi vãi trên đất, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy tay chân đứt gấy và thịt nát.
Điều kỳ lạ hơn nữa là sau một thời gian dài như vậy mà Tân Trạm cũng không gặp được một vị tu sĩ nào.
Tân Thiên và Ngô Bình Nhi vẫn không đáp lại bất kỳ một tin tức nào.
“Chiến trường Sát Lục đã xảy ra chuyện gì trong mấy ngày nay?”
Hai mắt của Tân Trạm híp lại, anh dừng chân, anh cảm giác được trong mấy ngày nay anh đi tới Cổ Tông, trên chiến trường đã xảy ra chuyện lớn.
Không bay nữa, Tân Trạm đứng lơ lửng trên không trung, thần thức tỏa ra xung quanh đến cực hạn.
Khi mở rộng thần thức đến cực hạn, Tân Trạm phát hiện ra có một ông lão ở phía tây bắc đang vội vàng hoảng loạn bay tới.
Thấy thỉnh thoảng ông ta còn nhìn về phía sau, có vẻ như ông ta đang tránh né người nào đó.
“Nhậm Hành Thiên”
Điều khiến Tân Trạm kinh ngạc chính là bản thân anh cũng biết ông lão này, đúng