“Long bang chủ, tên này rất giảo hoạt, đừng dong dài với cậu ta nữa, chúng ta đi thôi” Lão Ám Ảnh Minh cắn răng truyền âm nói.
“Ông muốn giết anh ta cũng được nhưng anh ta đã lấy đi tiên tàng cùng với chí bảo rồi, nhất định phải trả về cho tôi”
Long Thần nói.
“Được”
Hai người bọn họ hạ quyết tâm, truyền âm cho mọi người sau đó bay về phía Tân Trạm.
Phía bên Ám Ảnh Minh không cần phải nói, đều là những tử sĩ trung thành và tận tâm do chính minh chủ tự mình lựa chọn.
Mà phía Long Thần, ngoại trừ những thành viên sót lại của băng đảng Ngọc Quỷ, còn có những tu sĩ của bang Ngọc Huyết và bang Ngọc Sa trước đó từng bị Tân Trạm hãm hại.
Những người ngày khi nhìn thấy Tân Trạm đều nóng lòng muốn rút gân lột da anh ra.
Trông thấy hàng trăm tu sĩ với khí thế kinh thiên chấn động đồng loạt bay về phía mình, trong mắt Tân Trạm một tia sợ hãi cũng không có.
“Các người đều muốn giết tôi, nhưng tôi cần phải nhắc nhở các người một chút, trước khi giết được tôi phải chuẩn bị tinh thần bị đánh chết đã”
“Hàng trăm tu sĩ bọn ta lại đi sợ một tên hợp thể cảnh tam phẩm sao?” Long Thần liều lĩnh cười lớn một tiếng, anh ta cho rằng Tân Trạm chẳng qua là đang cố tỏ ra vẻ huyền bí.
Nơi này cũng không phải Liệt Cốc, hết thảy đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
‘Vừa không thể có bầy Phệ Thiên Trùng, càng không có bọn quái thú của đỉnh phong hợp thể đột ngột xuất hiện, Tân Trạm dựa vào cái gì mà muốn giết hàng trăm tu sĩ bọn họ.
Lão Ám Ảnh Minh trái lại có chút lo lắng nhưng sự tình đã đến nước này cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà đánh cược một phen.
Dù sao thẳng nhãi này cũng khá xảo quyệt, nếu như lại chạy thoát thì không biết đến bao giờ mới có thể gặp