Hơn nữa, bây giờ Tân Trạm còn nắm trong tay tiên điển, chân giẫm lên Xích Giao Long, bọn họ có thể trốn thoát mới là lạ.
Trong số các tu sĩ đang chạy thục mạng xung quanh, một số người nghe thấy tiếng của Long Thần thì ngay lập tức dừng bước.
“Đừng tìm đến cái chết nữa, Tân đạo hữu đã có được Sát Lục Hắc Điển rồi, mấy người có thể chạy trốn được không?”
Long Thần thấy vậy thì lập tức bổ sung thêm một câu.
“Đây là cơ hội sống sót mà tôi Minh, các người đừng phụ lòng ý Nói xong lời này, rất nhiều tu sĩ Ngọc Minh đều không động đậy nữa.
Chỉ còn lại các tu sĩ của Ám Ảnh Minh, liều mạng chạy trốn, nhưng Xích Giao Long là tu vi gì chứ, thuần thục, thành thạo, những kẻ trung thành của Ám Ảnh Minh đều chết oan chết uổng in cho các đạo hữu Ngọc của tôi”
Xích Giao Long bẻ lái bay về, Long Thần và mấy tu sĩ của Ngọc Minh đứng ở một bãi đất trống, tinh thần đều rất căng thẳng.
Mạng đã giữ lại được, nhưng ai cũng biết rằng với những gì bọn họ đã làm ra, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
“Tân đạo hữu, chúng tôi sẵn lòng quy phục, theo anh trên chiến trường Sát Lục”
Long Thần nhìn Tân Trạm đang giãm lên đỉnh đầu Xích Giao Long, dè dặt nói.
“Long Thần, anh thấy bây giờ Tân Trạm có cần các anh giúp đỡ không?” Ngô Bình Nhi chế nhạo.
Sắc mặt Long Thần trở nên cứng ngắc, Tân Trạm đã có mấy chục tu sĩ giúp đỡ, còn có Xích Giao Long phụ trợ, cộng thêm Sát Lục Hắc Điển vô địch này, mấy người bọn họ thật sự không giúp đỡ được bao nhiêu cả.
Vậy bọn họ còn có ích gì chứ?
Nhìn vào thủ đoạn của Tân Trạm, mặc dù đã đủ tàn khốc nhưng cũng không phải là ma tu, sau này cũng không cần phát triển ở dãy núi Ma Vực.
“Nhưng Tân đạo hữu, lúc đó anh đã