Đợi đến khi tính toán được ổn ổn rồi, Tân Trạm tìm được một nơi có nhiều rương bảo vật nhất, lúc này anh mới lấy nén hương ra, dùng linh hỏa châm hương.
“Quả nhiên không có chuyện may mãn như vậy.”
Nén hương này tỏa khói nghỉ ngút, Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu.
Rương bảo vật xung quanh không hề có bất kỳ phản ứng nào, điều này chứng tỏ rương bảo vật bản nguyên không có trong khu vực này của anh.
Ánh sáng ngôi sao trên ấn đường của anh nháy lên, anh trực tiếp mở dịch chuyển Càn Khôn.
Sau đó phối hợp với Thiên hỏa bộ, Tân Trạm nhanh chóng vút đi mất.
Với linh quang bao vây làm cho nén hương không đến mức tắt đi, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bay qua từng khoảng từng khoảng khu vực khác nhau.
“Tân Trạm, có rồi!” Phù Ma đột nhiên quát to một tiếng.
Đồng thời Tân Trạm cũng đã phát hiện một làn sương khói rõ ràng ngưng tụ lại thành sợi mảnh nhẹ nhàng bay về phía rương bảo vật bên tay trái.
Lễ nào lại đơn giản như vậy sao?
Tân Trạm hơi hoảng hốt.
Suy nghĩ lâu như vậy đã có được kết quả rồi.
Bay người qua bên đó, bàn tay Tân Trạm đặt lên trên rương bảo vật, nhất thời từ từ xuất hiện một lực đẩy.
Chỉ cần chính mình mở vật này ra sẽ lập tức bị đẩy ra khỏi thế giới này.
Mà lúc này trong không gian màu xám kia, Ngạn Tiên và Sí Ma cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.
“Tên ngu ngốc này sắp thất bại rồi” Vẻ mặt Sí Ma đầy vẻ vui sướng toại nguyện.
Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, trong rương bảo vật là một Ma công, hoàn toàn không phải là vật của căn nguyên thời gian.
Hai tay Ngạn Tiên chắp sau lưng đứng một bên, sắc mặt không chút thay đổi.
“Không đúng, tôi không nên sốt ruột như vậy”
Bỗng nhiên bàn tay đặt lên trên rương bảo vật của Tân Trạm động đậy, đôi mắt anh cũng di chuyển.
Tuy rằng không gian giấu báu vật này không nhỏ, nhưng đối với tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng không tính là lớn.
Nén hương trong tay anh cháy còn chưa được ba phần đã tìm được vật