Ngụy Ngạn Quân cười nói: “Nhưng mà ông yên tâm đi, tôi sẽ để Nhạc Vấn Hào giữ khoảng cách với ông, không làm phiền đến những hành động bình thường của ông, trừ khi ông có bí mật gì không dám cho người khác biết, sợ đồ đệ tôi hộ tống ông”
“Nếu như đồ đệ của ông đồng ý chạy bộ, lẽ nào tôi cần thiết phải từ chối sao?” Lão Ngô cười lạnh nói.
“Đến lúc lên đường rồi”
Tiết Phong nhanh chóng gật đầu, triệu hồi thuyền bay.
Mọi người cũng bay vào trong.
Nhạc Vấn Hào đứng cách đó không xa, không nói lời nào.
“Cả quãng đường này, con phải giám sát kĩ lão già này, một khi phát hiện ông ta có bất cứ dấu hiệu nào của việc suy giảm tuổi thọ, lập tứ thông báo cho ta”
Nguy Ngạn Quân hóp mắt, bay đến buồng lái của thuyền bay, trầm giọng nói với Nhạc Vấn Hào.
“Sư phụ an tâm, những ngày tiếp theo, con nhất định sẽ như sói quan sá miếng thịt, sống chết bám theo đám người này” Nhạc Vấn Hào nghiêm túc nói.
Sắc mặt của Nhạc Vấn Hào ngưng trệ lại.
Lúc nấy ra tay bị Tân Trạm phản đòn, khiến anh ta bị mất mặt trước sư phụ, nhưng lần này nhất định không được mất mặt nữa.
Lấy ra một pháp bảo thuyền bay, Nhạc Vấn Hào cũng đi lên, đuổi theo đám người Tân Trạm, rời đi.
“Ông già này rốt cuộc đã đến thời kỳ cạn kiệt pháp lực chưa?”
Mắt của Ngụy Ngạn Quân sáng lên, trong lòng cũng không rõ.
Nếu như Ngô Thành Thất thật sự suy nhược, vậy thì mình phải nhân lúc ông ta bệnh, lấy mạng của ông ta.
Nhưng nếu như không có, vậy bản thân mình vô duyên vô cớ ra tay với nhà họ Ngô sẽ dễ dàng dẫn đến đánh nhau.
Vì vậy chuyện này nhất định phải xác định rõ.
Hơn nữa nếu như để Ngô Thành Thất đột phá được thời kỳ cạn kiệt, vậy bản thân không phải là đối thủ của ông ta rồi.
Dù