“Đại sư Trình, ngài quên rồi sao? Tôi là người hầu của ngài, ngài không đi làm sao tôi có thể đi được” Cung Doãn cười nói tự nhiên.
“Ở lại có thể sẽ chết” Tân Trạm cười, nói.
“Đạo hữu Tiết cũng đã nói là lão Ngô sẽ có cơ hội đột phá.
Bây giờ ngược lại tôi còn muốn tìm cơ hội để giết cái lên Nhạc Vấn Hào đánh lén tôi ngày trước”
Cung Doãn lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, lúc ở chiến trường Tiên Ma, tôi có chiếm được một loại vũ khí dùng để chạy thoát thân nên đại sư không cần phải lo cho tôi.”
Nhìn thái độ kiên quyết của Cung Doãn, Tân Trạm gật đầu rồi không nói gì thêm.
Có bốn người ở lại, ngoại trừ Ngô Bình Nhi chắc chắn sẽ không rời khỏi thì còn có Tiết Phong và Cung Doãn ở lại cùng mình.
Tân Trạm không biết Cung Doãn nói có cách chạy trốn là thật hay giả.
Nhưng khi có tình huống nguy hiểm thì mình sẽ thi triển thật Phật Độn cho bọn họ, cũng có thể rời đi.
Tân Trạm cúi đầu nhìn lão Ngô đang nằm hôn mê cạnh Ngô Bình Nhi rồi lắc đầu.
Có điều mọi người muốn ở lại sợ là có người sẽ không đồng ý.
“Lão Ngô, tôi biết là ông không bị mất đi ý thức.” Tân Trạm nhìn ông lão dường như đang bị hôn mê, thản nhiên mở miệng nói.
“Ông muốn canh lúc chúng tôi không chú ý sẽ đánh ngất xỉu hết mấy người chúng tôi, sau đó sẽ đưa chúng tôi đi qua thông đạo đó chứ gì!”
Tân Trạm vừa nói xong, tất cả mọi người bao gồm cả Ngô Bình Nhi đều kinh ngạc nhìn lão Ngô.
Bọn họ muốn ở lại nhưng lão Ngô lại định đưa tất cả mọi người đi hết sao?
“Ông nội, con không đi đâu” Ngay lập tức Ngô Bình Nhi kích động nói.
“Aiz, dược sư Trình, đúng là không có gì có thể gạt được cậu.
Nhưng cậu hà tất phải vạch trần tôi”
Đột nhiên lão Ngô mở mắt ra, cười khổ.
“Ông lão tôi phí hoài cả đời, lúc sắp chết lại có nhiều người không tiếc vứt bỏ sinh mệnh mà nguyện ý ở lại giúp tôi, lòng tôi đã thỏa mãn rồi.
Nhưng sao tôi đành hại đến tính mạng mọi người được chứ!”
“Lần suy kiếp này đến chín phần là tôi không qua khỏi rồi, mọi người ở lại