Nhìn thấy yêu Ưng đầu đồng dần dần đều bị ba người kia tiêu diệt, Nhạc Vấn Hào thét lớn một tiếng rồi bất ngờ tiến vào trong tàu bay.
“Tiền bối Ngô, Nhạc Vấn Hào đến chậm một bước, những con yêu Ưng này cứ giao cho tôi đi!”
Nhạc Vấn Hào bay vút xuống, trong tay anh ta xuất hiện hai thanh chùy to màu đen, nhưng nơi anh ta đi qua thì những con yêu Ưng còn lại kia đều bị đập nát vụn.
Giải quyết xong vài con quái ưng cuối cùng, Nhạc Vấn Hào đáp xuống mặt đất rồi bước nhanh qua chỗ thuyền bay.
“Tiền bối Ngô, ông có ổn không? Vãn bối tới trợ giúp ông đây”
“Nhạc Vấn Hào! Ông nội tôi đang độ kiếp, anh vào làm cái gì?
Ngô Bình Nhi biến sắc, lập tức đứng chặn trước mặt Nhạc.
Vấn Hào.
“Thì là bởi vì tiền bối đang độ kiếp nên tôi mới phải bảo vệ an toàn cho ông ấy.
Ngô Bình Nhi, dù sao dược sư Trình cũng là người ngoài, tu vi không đủ nên tôi mới là người thích hợp nhất để bảo vệ lão Ngô.
Cô tránh ra đi!”
Nhạc Vấn Hào cười cười rồi đột nhiên đánh ra một luồng linh khí lớn.
Ngô Bình Nhi tung ra một cái lá chắn cổ ngăn cản nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài.
“Tiền bối Ngô, Nhạc Vấn Hào tới đây”
Nhạc Vấn Hào cười lớn một cách dữ tợn rồi phi vút vào.
Xoet!
Ngay khi gã tiếp cận thuyền bay, đột nhiên có một đợt kiếm khí bén nhọn sắc sảo bay tới.
Nhạc Vấn Hào thoáng lui lại, kiếm này xẹt qua cơ thể hắn †a để lại trên mặt đất một khe rãnh thật sâu.
Sắc mặt hắn ta trở nên âm trầm, nhìn lên phía trên.
Cung Doãn cầm trường kiếm đen trong tay nhắm thẳng vào Nhạc Vấn hào.
“Chỉ cần có tôi ở đây thì anh đừng hòng tiếp cận thuyền bay, anh cũng đừng mơ có thể uy hiếp đến an toàn của lão Ngô và đại sư” Thái độ của Cung Doãn rất kiên định, vẻ mặt sẵn sàng chiến đấu.
“Muốn chết à? Lần trước tôi chỉ đánh bay anh chứ lần này tôi sẽ lấy mạng của anh”
Nhạc Vấn Hào lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hai thanh