Ngụy Ngạn Quân nghiến răng tức giận, lúc đầu ông ta và lão Ngô cùng một cấp bậc và đã vượt qua cảnh giới kỳ suy kiếp lần đầu tiên.
Nhưng bây giờ Ngô Thành Thất đã vượt qua cấp bậc thứ hai, bản thân ông ta không còn là đối thủ nữa.
Điều này khiến ông ta ngay lập tức nảy ra ý rút lui.
Đột nhiên ông ta năm lòng bàn tay lại, luông linh khí bí ẩn tụ lại trong lòng bàn tay.
Dần dần bầu không khí xung quanh ngưng tụ lại thành một hình dáng nhỏ bé giống như thần hồn của Nhạc Vấn Hào.
“Ngô Thành Thất, ông thật may mắn, ông hãy chờ tôi”
Trên người Ngụy Ngạn Quân phát ra sát khí, sau đó bốc cháy hừng hực.
Ông ta thả lại một câu hung hãn rồi vội vàng bay đi.
“Hừm, lão già ông bị tôi đánh cho trọng thương, vừa phải bỏ chạy thoát thân mà còn có dũng khí để nói những lời hung hãn này.
Nếu không phải tôi vừa mới đột phá, căn cơ chưa ổn thì đã đuổi theo đánh chết ông”
Lão Ngô ậm ừ rồi từ trên cao bay xuống.
“Ông nội, ông không sao chứ”
Đôi mắt của Ngô Bình Nhi đỏ hoe, cô ta nhào vào vòng tay của ông ấy.
Đây thực sự là ranh giới giữa sự sống với cái chết, trước đây cô ta gần như tuyệt vọng, nghĩ rằng ông nội có thể không qua khỏi, kết quả bây giờ đã bình an vô sự.
Điều này khiến cô ta có cảm giác như một giấc mơ vậy.
.
Truyện chính ở ( T RUMtгuyeЛ.V n )
Tiết Phong và Cung Doãn cũng đứng dậy và chúc mừng lão Ngô.
Lúc này lão Ngô đã xóa bỏ đi được dáng vẻ già nua trước đây của mình.
“Này, tôi đã già rồi, không có việc gì phải chúc mừng tôi cả.
Chính là các cậu, không ngờ răng tôi phải nhờ mấy vãn bối giúp đỡ mới có thể vượt qua được kiếp này, các cậu cũng vất vả rồi.”
Lão Ngô mỉm cười, ông ta lấy ra hai lệnh bài và trịnh trọng trao cho hai người họ.
“Đây là lệnh bài của nhà họ Ngô tôi, mặc kệ các cậu có nhận thứ này hay không, nếu gặp nguy hiểm, hãy mang nó đến Tụ Bảo Các hoặc Sơn Hải Các, nếu là ở Tứ Vực thì