“Thái Vĩnh, cháu đứng dậy đi”
Tâm trạng của lão Ngô cũng đang rất tốt, một luồng khí tức được phun ra và đỡ tất cả mọi người đứng dậy.
“Vốn dĩ chú nghĩ rằng sẽ phải bỏ mạng, nhưng nhờ có một số bạn nhỏ giúp đỡ, chú mới có thể vượt qua được tử kiếp.”
“Ngô Thái Vĩnh, hãy làm quen một chút nhé.
Đây là dược sư Trình, chú có thể độ kiếp thành công toàn bộ đều dựa vào sự giúp đỡ của cậu ấy”
Lão Ngô đã giới thiệu từng người một.
“Đây là dược sư Trình sao, quả nhiên tuổi trẻ tài cao.”
Nhìn thấy Tân Trạm, Ngô Thái Vĩnh có chút kinh ngạc.
Lúc đầu nghĩ rằng có thể giúp đỡ rất nhiều cho chú hai vượt qua độ kiếp, ít nhất cũng là lão dược tôn đã sống hàng nghìn năm tóc bạc hoa râm, nhưng không nghờ Tân Trạm trẻ như vậy, nhìn anh không lớn hơn Ngô Bình Nhi bao nhiêu cả.
“Lão Ngô, vậy tôi đi về trước”
Sau khi chào hỏi vài câu với nhà họ Ngô, Tiết Phong mở miệng nói.
“Không đến nhà họ Ngô tôi ngồi chơi sao?” Lão Ngô cười nói.
“Không cần đâu, tôi sẽ bảo những đạo hữu này đến, nhiệm vụ này đã kết thúc rồi.
Sau đó phải trở về triều Tân Hoàng”
Tiết Phong mỉm cười.
Mặc dù rất cảm kích sự hiếu khách của lão Ngô, nhưng Tiết Phong cũng biết rõ ràng bản thân mình chưa làm gì cả, có chừng có mực thì tốt hơn.
Những tu sĩ cũng từ biệt mấy người Tân Trạm.
Trên đường đi, giữa những người họ cũng ít nhiều cũng có liên hệ, hẹn sau này nếu gặp được nhau thì nhất định phải tụ họp.
Sau khi Tiết Phong và đám tu sĩ rời đi, chỉ còn lại Tâm Trạm và Cung Doãn.
“Cung Doãn, anh chuẩn bị đi đâu?” Tân Trạm hỏi.
Cung Doãn hơi bối rối lắc đầu.
“Đại sư, tôi vốn định đi lưu lạc ở Bắc Vực, tùy ý tìm kiếm một số cơ hội xem có thể đột phá Phân Thần Cảnh bát