Mình không quen thuộc với sinh hoạt ở Bắc Vực, có Ngô Thái Vĩnh dẫn đường đương nhiên sẽ tránh được rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa cho dù Diệp Thành hay Tô Uyên mà mình muốn tìm, bọn họ đều ở sâu trong Bắc Vực.
Nếu như để mình tự đi, còn không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian.
“Mai Nhị, trên đường đi hãy thay ông chăm sóc cho Dược sư Trình, ông đi trước đây.”
Lão Ngô dặn dò xong, thì cười với Tân Trạm, sau đó bay vút lên trời, trong nháy mắt đã biến mất trong không trung.
Tu sĩ Độ Kiếp Cảnh ngồi trên thuyền bay rất ít, đó là bởi vì khi đạt đến cảnh giới này, tốc độ của họ cực kỳ nhanh nên không cần phải ngồi thuyền bay.
Mà lão Ngô, người đã vượt qua hai lần suy kiếp thì tốc độ càng nhanh hơn, ngồi thuyền bay ngược lại sẽ chậm trễ thời gian.
“Trình đạo hữu, Cung đạo hữu, lên thuyền đi”
Ngô Thái Vĩnh mỉm cười và đưa cả hai lên thuyền bay.
Chiếc thuyền bay này rất lớn, không gian bên trong chẳng khác gì chốn bồng lai, nó thậm chí còn khiến Tân Trạm nhớ đến chiếc tiên thuyền khổng lồ của bang Quỷ Hải khi anh còn ở trong Quỷ Hải.
Tuy nhiên, những căn phòng bên trong đương nhiên không được chia thành những gian nhỏ như tiên thuyền, mà có một vài căn phòng cực kỳ xa hoa, lộng lẫy giống như một dinh thự.
Trong mỗi căn phòng đều có linh khí dày đặc, đủ loại trận pháp với ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn có nơi dùng để luyện đan và luyện khí, rõ ràng đã được tu sửa rất đầy đủ.
Nếu như nói nó là cung điện di động cũng không phải nói ngoa.
“Mai Nhi, căn phòng lớn nhất đó ban đầu được chuẩn bị cho chú hai, nhưng chú đã rời đi rồi, cháu có thể nghỉ ngơi ở đây” Bước vào trong thuyền bay, Ngô Thái Vĩnh nói.
“Bác sáu, phòng này vẫn nên để cho dược sư Trình ở đi, cháu ở phòng bên là được rồi”
Thế nhưng ngoài ý