Hai người đàn ông đó lắc đầu từ chối, nhưng Tân Trạm chợt nhíu mày, vỗ bàn kêu: “Tôi là khách khanh của nhà họ Diệp các người, chỉ có một ly rượu thôi mà mấy người cũng không nể mặt à?”
Một người trong số đó hơi tỏ vẻ tức giận, người còn lại vội vàng vỗ vỗ người đó nói: “Thế thì anh em chúng tôi xin cảm ơn Tân công tử vậy”
Hai người đó nói xong thì cầm ly rượu lên định diễn trò qua loa với anh.
Nhưng đúng vào lúc này.
Cung Doãn đã sẵn sàng, vung thanh linh kiếm màu đen lên, kiếm khí lướt qua như ánh trăng.
Kiếm khí sắc bén vút qua, hai gã đàn ông không kịp phản ứng đã bị cắt đứt cánh tay, ly rượu cũng rơi xuống đất.
Hai người đó đang muốn hét lên đau đớn.
Tân Trạm lập tức đánh ra hai luồng linh khí phong ấn tất cả thần thức tiếng động của hai người đàn ông đó lại.
Hai người đó đau mà không thể hét ra được, lăn lộn trên đất, máu tuôn ào ào ra từ vết thương.
Chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt khiến Diệp Thành sợ ngây người.
“Tân Trạm, thằng nhãi cậu giở trò quái quỷ gì thế?” Diệp Thành vừa kinh ngạc vừa tức giận, đứng bật dậy khỏi ghế.
Vừa nấy anh ta còn tưởng Tân Trạm say khướt rồi nhưng chỉ chớp mắt hai tên người hầu đã bị chém đứt tay?
“Tôi phải hỏi anh mới đúng, anh đang làm trò gì vậy?”
Sắc mặt Tân Trạm cũng rất khó chịu nhìn lại Diệp Thành.
“Chúng ta là gì với nhau chứ, anh bị người ta áp giải hai bên, sao không nói thẳng cho tôi biết?”
“Cậu biết rồi hả?” Diệp Thành đờ ra.
“Từ lúc tên gác cổng kia nói không biết anh là tôi đã thấy lạ rồi, sau lại càng phát hiện ra nhiều thứ kì lạ hơn” Tân Trạm nhíu mày nói: “Anh là người thừa kế mà ra ngoài còn cần phải xin phép những người khác sao?”
“Còn nữa, vết thương trên người anh là do bị ai đánh? Anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không phải là tôi không