“Có tư cách hay không, không phải chỉ dựa vào miệng nói, mà phải dựa vào khả năng của chính mình”
Tân Trạm đưa tay ra, ngay lúc này một chiếc kiếm xanh đột nhiên xuất hiện ở trên tay anh.
Mà Chu Tùng Sinh thì cười lạnh sau đó có một thanh kiếm màu đỏ thắm ở trên tay.
“Bản tôi cho cậu biết đỉnh phong của Hợp Thể cảnh chênh lệch so với cậu rất nhiều, giống như là một ngôi sao với một con kiến bé nhỏ.”
Sau khi dứt lời thì Chu Tùng Sinh đột nhiên lao ra.
Từ chiếc kiếm màu đỏ kia bắn ra một loại ánh sáng màu đỏ động trời.
Ở dưới một ngón tay của Chu Tùng Sinh giống như xuất hiện rồng lửa, đốt cháy hết tất cả những gì nó đi qua, hướng về phía của Tân Trạm.
Âm ầm!
Lửa này giống như bị linh khí tấn công, thân thể của Tân trạm đột nhiên bay rớt ra ngoài, sau đó hơi nghiêng người bay vút lên.
“Muốn chạy sao? Đã không còn kịp rồi”
Chu Tùng Sinh cười to sau đó cũng đuổi theo.
Mà Tân Trạm thì thi triển Thiên Hỏa Bộ, tốc độ giống như ma quỷ.
Lúc này đây, nơi mà anh hướng đến không phải là sau nhà mà là con đường vữa nãy đã đi qua.
Trên đường đi vẫn như cũ, vẫn có thể chứng kiến thấy những tu sĩ đang giao thủ, cũng có thể nhìn thấy tu sĩ Diệp Trảm Long.
Tân Trạm một bên chạy như bay một bên thì tiện tay lấy ra các loại linh khí.
Kiếm tiên nhảy múa giống như các loại gió lốc.
Những tu sĩ này vốn định ngăn cản Tân Trạm lại nhưng kết quả lại bị kiếm tấn công mạnh mẽ thân thể lập tức bị chém thành các mảnh vỡ.
“Tên nhóc con này là một bên vừa dẫn tôi đi một bên thì giết chết viện binh của tôi sao, trí não không không tồi, chỉ tiếc là không đủ tu vi, tất cả chỉ là uổng công mà thôi.
Nhìn thấy Tân Trạm ở phía trước xung phong liều chết thì Chu Tùng Sinh nheo đôi mắt của mình lại, cười lạnh một tiếng.
Ông ta đưa tay của mình lên ném ra