“Tân Trạm, làm hay lắm, thằng xấu xa, để xem giờ đổi thành ai.”
Diệp Thành cười to, giờ cũng đã hiểu được ý đồ của Tân Trạm, anh ta cầm thanh trường kiếm màu đen lên.
Diệp Văn kinh ngạc biến sắc, bất chấp tay bị cắn đứt, khởi động lá bùa của nhà họ Diệp trong tay.
Vút!
Tấm bùa này hóa ra là bùa tăng tốc.
Sau khi thi triển thân thể Diệp Văn liền lao lung tung rối loạn xuống phía dưới với tốc độ nhanh như chớp.
“Ngu xuẩn, huyết mạch của cậu ta còn chưa tỉnh lọc, căn bản không thể thi triển uy lực của kiếm đen”
Diệp Trảm Long tức giận muốn chết, nhưng thấy con trai mình đang chạy trốn vào sâu trong ao, còn Diệp Thành thì đuổi theo ngay sau thì ông ta lập tức bóp nát một viên ngọc cổ trong tay.
Tiếng nổ vang rền, linh dịch trong ao cuồng loạn lan tràn ra, Tân Trạm cũng không thể không lui về phía sau.
Trong tầng lốc xoáy linh khí được tạo ra bởi ngọc cổ anh cũng không thể nhìn rõ Diệp Trảm Long đã đi theo hướng nào.
Chờ đến khi lốc xoáy chấm dứt, hai người Tân Trạm và Diệp Trảm Long trước sau cùng lao tới vị trí của Diệp Thành một lần nữa.
Càng đi xuống phía dưới thánh trì áp lực càng lớn hơn.
Xương cốt toàn thân Tân Trạm đều rung bần bật, máu gần như không thể lưu thông.
Thánh trì dường như sâu đến mức không có biên giới, không có tận cùng, dù có bơi thế nào cũng không nhìn được điểm cuối Mà tệ hơn là, linh dịch ở chỗ sâu trong thánh trì càng đục ngầu hơn, chẳng những thần thức bị che kín mít mà ngay cả †ầm mắt cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Tân Trạm đã bơi xuống dưới không biết bao lâu, tâm mắt của anh đã nhìn đến cách xa gần mười mét, nhưng không nhìn thấy Diệp Thành hay người nào khác.
Lúc này Tân Trạm cảm giác ngay cả việc vận chuyển linh