Một khi Tân Trạm hơi chùng người, giảm lực hút, Diệp Trảm Long sẽ thoát khỏi bó buộc, rời khỏi màn ánh sáng.
Như vậy Tần Trạm sẽ không có cơ hội lợi dụng người đàn ông áo trắng giết chết Diệp Trảm Long.
Thậm chí Diệp Trảm Long cảm thấy tình hình không ổn, cũng có thể thoát khỏi nhà họ Diệp, có kẻ địch mạnh như vậy, e rằng sau này nhà họ Diệp sẽ khó mà yên ổn.
Nhưng đồng thời, nếu Tân Trạm không thả lỏng mà tiếp tục đưa linh khí vào thì như Diệp Trảm Long đã nói, anh đang cạnh tranh với nguồn dự trữ linh khí của Diệp Trảm Long.
Nhưng cho dù như vậy, Tân Trạm cũng không sợ hãi.
Hai ngôi sao vàng chính giữa ấn đường của anh tích trữ đủ tiên khí, linh khí cũng mạnh hơn hầu hết tu sĩ Hợp Thể cảnh.
Ngoài ra, khi cạn kiệt sức lực, anh vẫn có ít nhất một trăm nghìn Phệ Thiên Trùng, đủ để tự bảo vệ mình.
Nhưng ngay khi hai bên còn đang không thể di chuyển, người đàn ông mặc áo trắng trong vòng hộ pháp bất ngờ di chuyển.
Ông ta đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng lại sáng lên.
Trái tim Tân Trạm và Diệp Trảm Long khẽ động, dưới đáy hồ, người đàn ông này là thứ đáng sợ nhất, thực lực của ông †a đã vượt xa đỉnh phong Hợp Thể cảnh.
Nếu ông ta chọn một người để giúp đỡ, bên còn lại sẽ không thể chống trả.
Người đàn ông trước đó vẫn luôn ngồi xếp bằng, giờ phút này đã đứng lên, chắc chắn ông ta có mục đích gì đó.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông áo trắng quét qua Diệp Trảm Long, sau đó rơi vào trên người Tân Trạm.
“Ông ta muốn ra tay với tôi? Nhưng tôi chưa tiến vào phạm vi của vòng hộ pháp mà”
Trái tim Tân Trạm chợt run lên, không biết ông ta có ý gì.
Nhưng mà, người đàn ông nhìn chằm chằm về phía Tân Trạm thật lâu, sau đó lại rời mắt, nhìn vào người đàn ông Thôn Thiên tộc.
Ông ta lạnh lùng mở miệng nói: “Tỏa ra khí tức bên trong vòng hộ pháp cũng giống như đã xông vào cấm địa, đáng chém”
Con ngươi của Tân Trạm đột nhiên co