“Ba, là do con bị ma quỷ mê hoặc tâm trí nên mới làm những chuyện như thế.
Cho dù ba có xử phạt con thế nào thì con đều chấp nhận” Diệp Khắc Long quỳ xuống, cúi thấp đầu nói.
“Tuy rằng anh tư đã phạm lỗi, nhưng lần này anh ấy cũng đã đóng góp hết mình.
Mong ba có thể giơ cao đánh khẽ, giảm nhẹ tội cho anh ấy” Diệp Long Xuyên không đành lòng, cũng mở miệng cầu xin giúp Diệp Khắc Long.
Cụ Diệp dùng ánh mắt phức tạp quét qua quét lại mấy người này.
“Tất cả mau quay về chờ tới ngày xử tội đi”
Cơ thể Diệp Khắc Long khẽ run lên, ông ta cảm thấy có hơi vui mừng.
Kiểu phân biệt như thế này có thể nói là đã trách phạt ông ta, hơn nữa tội của ông ta còn nhẹ hơn Diệp Hạo Long và những người khác.
Có thể ông ta sẽ không chết, thậm chí cũng có thể không bị phế bỏ tu vi.
“Ba sẽ đưa thuốc giải như những gì đã nói.
Nếu các con còn nhân cơ hội này để bỏ trốn thì đừng trách ba ra tay tàn nhẫn”
Tân Trạm lạnh lùng liếc nhìn mấy người bọn Diệp Khắc Long một lượt, đưa cho mấy người bọn họ mấy lọ thuốc.
“Không đâu, cho dù ba có trừng phạt thế nào thì bọn con đều sẽ nhận”
Mấy người bọn họ nhận lấy thuốc giải, lắc đầu cười khổ.
Trải qua cuộc chiến lần này, bọn họ cũng đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện, bọn họ thật sự đã phạm sai lầm rồi.
Vì thế việc tiếp nhận sự trừng phạt cũng là điều đương nhiên.
Thế nhưng còn chuyện chạy trốn?
Bọn họ đã nhìn thấy sự kinh khủng của Tân Trạm rồi, vì thế bọn họ chưa từng có suy nghĩ này.
“Long Xuyên, lần này các con cũng vất vả nhiều rồi, cứ tiếp tục xử lý tốt những chuyện sau này” Cụ Diệp căn dặn.
“Về phần cậu Tân, Diệp Thành, mau đưa hai người ra sau nghỉ ngơi, chờ ba xử lý xong những chuyện này,