Đó chính là Hồ Minh, tu vi của anh ta đã đạt tới hợp thể cảnh bát phẩm, cũng là người mạnh nhất trong số khách khanh nhà họ Trần.
“Tên nhãi họ Tân kia, trước đây ta đánh nhau không phải rất sảng khoái sao, giờ có muốn làm một hiệp nữa không?”
Vẻ mặt Hồ Minh tràn đầy oán hận, chỉ thẳng vào mặt Tân Trạm.
Khi Tân Trạm xuất hiện, anh ta cùng em trai đã nhìn thấy rồi.
Mà sau đó trưởng lão Hứa đưa ra cách giải quyết, Hồ Minh cảm thấy đây đúng là cơ hội trời cho.
“Anh muốn chơi kế khích tướng với tôi?” Tân Trạm cười một tiếng.
Bên phía nhà họ Diệp, người ngoại tộc có tu vi cao nhất đương nhiên là Cung Diệu, anh ta và Hồ Minh đều là hợp thể cảnh bát phẩm.
Nếu như Hồ Minh thật sự có ý muốn chiến đấu, cũng sẽ không tự chọn bản thân.
“Trước đây phải thực hiện theo quy tắc của Tụ Bảo Các, không phải cậu ngông cuồng lắm hay sao, bây giờ sợ rồi, muốn làm con rùa rụt cổ?” Hồ Minh cười lạnh nói.
“Vậy thì như ý ông là được rồi”
Tân Trạm nghe xong lắc đầu, chậm rãi đứng lên.
“Tân Trạm này thế mà thực sự dám đi, mà nhà họ Diệp cũng không ai phản đối”
Nhà họ Trần sửng sốt một lúc.
Bởi vì theo như quy định của trận đấu, không được dùng độc dược và con rối vượt qua tu vi của bản thân.
Nếu không thì, bạn bỏ một khoản tiền lớn mua một bình sương độc độ kiếp cảnh, hoặc là mang con rối định cấp, như vậy còn gì là công bằng.
Dù sao đâu cũng không phải cuộc chiến sinh tử nơi hoang dã, vẫn cần một số hạn chế.
Hơn nữa, Tân Trạm tu vi chẳng qua cũng chỉ đạt tới hợp thể cảnh tứ phẩm mà đánh một người tu vi đạt tới hợp thể cảnh bát phẩm như Hồ Minh.
Nhà họ Diệp chẳng lẽ không muốn thắng sao?
Nhưng khi nhà họ Trần nhìn về phía những người nhà họ Diệp đều kinh ngạc phát hiện ra bọn họ đều tràn đầy tự tin.
Giống