Nhìn bộ dạng như vậy, trong giây lát một lượng máu lớn được tập hợp lại, giống như một khe suối nhỏ vậy.
Mọi người xung quanh nhìn thấy một màn này, đều thấy kinh hồn bạt vía, đồng thời cũng cảm thấy hết sức kinh hãi.
Anh em nhà họ Hồ tự làm mình bị thương như vậy, rốt cuộc là bọn họ đang làm cái gì? Cứ thế này máu cũng chảy hết luôn rồi, chưa đợi Tân Trạm ra tay, không phải đã tự hại chết mình rồi sao.
Trận pháp huyết sắc hấp thu máu của anh em nhà họ Hồ, ánh sáng ngày càng trở nên dày đặc, mùi máu tanh xông lên tận không trung, hơn một nửa nhà họ Diệp, đều bị bao phủ trong mùi nồng nặc này.
Trong đám người, chỉ có nụ cười của Trần Nghinh Dương là ngày càng đậm hơn.
Anh em nhà họ Hồ đúng là không phụ sự mong đợi của mình, sử dụng Cổ Ma Công, Tân Trạm thua là điêu không còn nghi ngờ.
Lúc này khi nhìn thấy anh em nhà họ Hồ vừa bắt đầu, Tân Trạm liền cảm thấy hơi thở của hai người này có chút khác thường.
Mà lúc này, cùng với vết thương mà mình gây ra cho bọn họ, hai tên này bắt đầu điên cuồng tự phá hủy bản thân mình, loại cảm giác đó lại càng rõ ràng hơn.
Hai anh em này, che giấu một thủ đoạn cực kỳ nguy hiểm.
“A a, mày đúng là cẩn thận thật đấy, không dám tùy tiện ra tay với bọn tao lần nữa, nhưng nếu như mày nghĩ rằng, những gì đã thể hiện trước đó, chính là thực lực thật sự của hai bọn †ao, vậy thì mày quá ngu ngốc rồ “Tao chỉ là không ngờ rằng, vì để giết mày, mà tao lại phải dùng đến thủ đoạn này”
Khắp người toàn máu tươi, Hồ Minh cả người tiều tụy gây gò, tàn tạ, nhìn Tân Trạm không chủ động ra tay, đột nhiên cười lên vài tiếng.
Người anh ta ở trong trận pháp bị lưỡi răng cưa cắt chém, đột nhiên nổ tung ra, một luồng khí đen kỳ dị từ trong cơ thể tỏa ra.
Cùng lúc đó, Hồ Trung im lặng đứng ở một bên cơ thể cũng nổ tung, mùi khí đen giống như thế