Giống như chiêu Đồ Linh, hàm ý của chiêu Liệt Địa cũng không chỉ đơn giản là dùng thanh kiếm để làm nứt mặt đất xung quanh thôi, mà nó còn ngưng tụ linh khí và bản nguyên của đất lại.
Với bản nguyên, thứ Tân Phong Triết am hiểu nhất chính là bản nguyên của đất.
Tân Trạm cảm thấy thứ này cũng bình thường thôi, dù sao anh cũng hiểu rõ ý nghĩa của bản nguyên này rồi.
Lúc này Tân Trạm thi triển Liệt Địa, anh cũng cảm nhận được thân thanh kiến Thanh Đồng khẽ run lên, hệt như một con đê đã đầy ắp nước, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống có thể vỡ toác tràn lan.
Tân Trạm cũng không còn do dự thêm nữa, anh ngẩng đầu, tinh thần và nhận thức đều tập trung lên trên hai người kia.
Giơ thanh kiếm Thanh Đồng lên cao, sau đó mạnh mẽ chén xuống.
Kiếm mang cao ngút trời tựa như ngựa thoát dây cương, trong chớp mắt, nó tuôn ra từ trong thanh kiếm Thanh Đồng.
Nó tách ra thành hai con đường như phân chia tác làm hai dòng thác, tia sáng cao ngất xẹt qua hư không, điên cuồng đánh về phía hai anh em Hồ Minh và Hồ Trung.
Kiếm mang lướt qua, nơi nơi đều là tia sáng màu vàng của nó, tốc độ cực kỳ nhanh, âm thanh bùng nổ như bị vứt về phía đằng xa, như một cái đuôi xé rách hư không, chỉ đơn giản là quẹt ra một đường quỹ đạo mà thôi.
Ầm!
Tu vi của Hồ Trung hơi thấp, mũi nhọn của thanh kiếm này đuổi kịp nguyên thần của anh ta, trong khoảnh khắc anh ta còn đang hoang mang hoảng sợ, kiếm mang xuyên thẳng qua người hắn.
Không hề có bất kỳ âm thanh kinh sợ nào, cũng chẳng hề có tiếng linh khí nổ tung ùn ùn kéo đến.
Kiếm mang xuyên qua, trong nháy mắt, nguyên thần của Hồ Trung phân ra thành hai khúc, sau đó anh ta còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể đã từ từ biến mất giữa