Trái tim Tân Trạm lại càng đập nhanh hơn, cảm nhận tử khí này không ngừng khuếch tán xung quanh.
“Ha ha, mày chết chắc rồi, dù mày có cắt đứt cánh tay cũng vô dụng mà thôi, thứ cây đinh dài này phong ấn chính là thần hồn của mày”
Lúc này Hồ Minh cũng tiều tụy hẳn đi, từ một người đàn ông trung niên bỗng chốc hóa thành lão già già nua.
Vì không thể tránh khỏi kiếm mang của Tân Trạm nên Hồ Minh nhanh chóng bị nó cắt thành hai khúc, nhưng anh ta vẫn đang cười ha hả.
Coi như anh ta chết rồi, vậy Tân Trạm cũng phải chết cùng anh ta.
“Tên khốn nạn Hồ Minh này, tử khí bên trong cây đỉnh dài này sẽ tràn lan cả người cậu, rồi sẽ hút đi hết tất cả sức sống của cậu đấy, Tân Trạm cậu mau làm gì đó đi, nếu không cũng sẽ chết già như tên Hồ Minh kia thôi”
Phù Ma quát to.
Tân Trạm cũng nhíu chặt mày, lời nhắc nhở của Phù Ma không sai, nếu như cứ để cho tử khí này tùy ý khuếch tán, vậy toàn bộ cơ thể của anh sẽ suy kiệt rồi chết đi thật.
Nhưng bất kể linh khí tiên khí hay yêu khí cũng đều không có cách nào ngăn chặn được tử khí chết tiệt này lan tràn.
Thậm chí là có dùng đến Phệ Thiên Trùng cũng không có cách nào cứu được.
Từ xưa đến nay, Tân Trạm chưa từng đối phó với khí tức, cũng chẳng ai dạy anh phải đối phó với sự xâm nhập của tử khí thế nào.
“Đây là tử khí, hãy suy nghĩ xem có cái gì có thể chống lại nó hay không.’ Phù ma nói.
“Chống chọi lại tử khí, tôi biết rồi, sinh cơ!”
Đôi mắt Tân Trạm sáng lên, sống chết đang trước mắt cũng không kịp suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Ngay lúc cảm nhận được ranh giới màu xám tách biệt sự sống và cái chết, sinh cơ bỗng ào ra, lan tràn về phía tử khí.
Xì xì!
Hệt như dầu nóng gặp nước, hai loại khí này đụng vào nhau,