Nhưng mà đối mặt với cõi lòng đầy hy vọng của Trần Nghinh Dương, Tân Trạm chỉ bình tĩnh lắc đầu.
“Tôi không cần nửa tòa thành trì này, chỉ cần ông đồng ý một việc”
Một nửa thành trì?
Nếu như Tân Trạm có suy nghĩ muốn phát triển ở Bắc Vực, thì thành trì này thật ra cũng không tồi, có lẽ nếu kinh doanh tốt thì bản thân sẽ có lợi hơn.
Nhưng còn chưa nói tới việc bản thân anh sẽ không ở Bắc Vực này lâu, lợi nhuận nghìn năm này so với hôm nay cũng quá xa vời.
Mà con thuyền bảo vật này Tân Trạm cũng đã nghĩ tới rồi, muốn làm quà tặng cho Tô Uyên, làm sao có thể thay thế bằng thứ khác được.
Tài nguyên nghìn năm của nhà họ Trần, làm sao có thể so được với con thuyền báu vật này được chứ, vừa có khí thế lại vừa có tác dụng.
“Anh Tân, vậy anh muốn thế nào, chỉ cần anh nói ra, nhà họ Trần của tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, chỉ cần không phải là con thuyền báu vật” Trần Nghinh Dương tức giận đến mức gân xanh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Bỗng một luồng linh khí tràn ra, tu vi đỉnh phong cảnh hợp thể bạo phát trong nháy mắt.
Nhà họ Trần cung phụng, vậy mà anh lại chướng mắt ân tình này, cũng không cần các loại tài nguyên, bây giờ cho anh một nửa thành trì mà còn từ chối.
“Tôi không muốn bất cứ thứ gì khác, chỉ muốn con thuyền báu vật mà thôi.”
Ánh mắt Tân Trạm cũng trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Cá cược là do Trần Nghinh Dương chủ động đồng ý, không để ý rằng bản thân mình có ức hiếp người khác hay không, cho rằng sẽ có thể chiếm được lợi ích, nhưng hiện tại bị thiệt thòi thì lại muốn thay đổi, Tân Trạm càng không thể chiều theo cái tật xấu này của ông ta được.
“Anh Trần, anh là đang ép buộc lão già tôi đây rồi, ép buộc nhà họ Trần, anh có biết làm như vậy là có ý gì không”
Trần Nghinh Dương cuống lên, hai mắt đỏ sọc, ông ta tiến lên mấy bước, đỉnh phong cảnh hợp thể mạnh mẽ nổ ầm ầm, giống như cơn lốc