Thiếu hụt ký ức, không phải dễ dàng mà tìm về như vậy, cảm giác kia cũng là chợt lóe rồi biến mất.
Tân Trạm thả lỏng tinh thần, Phù ma lập tức khống chế thân thể Tân Trạm.
Phù ma hít thở sâu, có chút run rẩy nâng ngón tay lên.
Một lóng tay rơi xuống, quả nhiên đàn ra một tạp âm.
Dung Nguyệt nhíu nhíu mày, Giang Kim Thanh cũng không hiểu thế nào.
Thoạt nhìn dáng vẻ Tân đạo hữu, tựa như không giống biết đánh đàn.
“Phù ma, ông khẩn trương cái gì, thả lỏng một chút đi”
Tân Trạm ở trong Thức Hải cổ vũ nói: “Dù sao người mất mặt là tôi, ông sợ cái rắm.
“Đây chính là thằng nhãi như cậu nói, tôi đây sẽ thả lỏng hoàn toàn, nhờ vào bản năng, nếu như âm thanh rối tung rối mù thì đừng có trách tôi” Phù ma cũng cắn răng nói.
Tân Trạm như thế này là bỏ thể diện để giúp mình mới làm ông ta có chút khẩn trương, được Tân Trạm răn dạy một phen, ngược lại làm phù ma bất chấp.
Để tâm tình an tĩnh lại, phù ma dứt khoát nhắm mắt lại.
Nhưng dù sau ở trước mặt người ngoài, lại là Tân Trạm nhắm hai tròng mắt lại.
Nhưng mới đi hai bước, còn đang tính phải mở miệng như thế nào, bỗng Dung Nguyệt dừng bước chân lại.
Mà sắc mặt Giang Kim Thanh và Ông chủ Hạ cũng đã xảy ra thay đổi.
Trải qua một chuỗi tiếng vang hỗn độn ở phía trước, lúc này tiếng đàn tràn ngập nhịp điệu, hơn nữa càng mượt mà hơn.
Lúc này Tân Trạm vẫn nhắm hai mắt như cũ, phù ma tiến vào trong trạng thái bản năng nào đó.
“Đúng là Bắc Vực Đạo Khúc”
Dung Nguyệt đứng ở tại chỗ, đôi mắt xẹt qua một sự kinh ngạc, sau một tiếng đàn bình thường, cô rõ ràng nghe ra phần dạo đầu của Đạo Khúc.
“Hơn nữa Tân đạo hữu này, có sự cảm ngộ của mình đối với khúc nhạc này.”
Hô hấp của Dung Nguyệt có chút dồn dập, Đạo Khúc khó có được, tri âm càng ít, Tân Trạm lúc này nắm giữ tiết tấu