Đột nhiên, chiếc váy mỏng như mây mù ẩn hiện trên người cô ta tuột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.
“Anh Tân”
Tiếng cô gái nhỏ như muỗi kêu, đong đầy cảm giác thẹn thùng, cô ta chậm rãi đi về phía Tân Trạm.
Trái tim Tân Trạm nhảy lên, đến lúc này mà vẫn chưa nhận ra mục đích của đối phương vậy thì anh đúng là một thằng ngốc.
Chẳng qua là đương nhiên anh không có suy nghĩ kiểu như vậy, đừng nói đến chuyện anh đã có Tô Uyên, chỉ riêng việc cô gái này là người trên thuyền của Phan Hùng, mà hai người họ trước nay chưa từng quen biết, có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh vung tay lên, một luồng linh quang đột nhiên bay ra, hút ngược chiếc váy màu đỏ lại rồi thả nó rơi lên trên người cô gái một lần nữa.
“Đạo hữu, xin cô dừng tay”
Sau đó Tân Trạm đưa tay ra kết thế, một luồng linh khí mang tác dụng phòng thủ xuất hiện, ngăn cản phía trước cô gái, khiến cô ta không có cách nào tiến đến gần hơn.
Cô gái kinh ngạc nhìn Tân Trạm, khuôn mặt và dáng vẻ của cô ta đều nằm ở tiêu chuẩn bậc nhất mới được Phan Hùng lựa chọn làm hầu gái cho anh.
Kết quả cô ta đã tự nhào vào trong lòng Tân Trạm, vậy mà anh lại không chút rung động nào, ngược lại còn muốn cô ta dừng lại.
“Anh Tân, anh coi thường em sao?” Cô gái cảm thấy có chút mất mát.
“Chắc hẳn là Phan Hùng sắp xếp cô tới đây” Tân Trạm lạnh nhạt.
Bản thân anh không biểu lộ cảm xúc gì, tự nhiên có cô gái tự động nhào đến, đương nhiên là có người đứng sau sai khiến.
Chỉ là Phan Hùng này cũng thật sự khiến người ta không biết phải làm sao, ban ngày thì nói chuyện không có tiếng nói chung, ban đêm lại sắp xếp người đẹp đến làm ấm giường cho anh.
“Là trưởng lão Phan sắp xếp, nhưng em cũng rất thích anh, hơn nữa anh cô đơn một mình, không bằng cứ để em