Tôi sẽ cho anh thấy ngay lập tức, tôi đã làm thế nào để trải qua áp lực của các tầng này, làm thế nào để lấy được ngọc giản của nhà họ Tăng”
“Anh nhìn cho kỹ vào.”
Sứ Thi Vũ hét lên một tiếng, anh ta cám nhận được dấu hiệu cảnh báo của bảo vật mai rùa trong lòng bàn tay, anh ta bay ra ngoài, không ngừng xuyên qua vô số các áp lực.
“Anh thấy chưa, đây chính là sự khác biệt giữa tôi và anh”
Sử Thi Vũ kiêu ngạo cười lớn, nhìn thấy Tân Trạm vẫn đứng ở phía sau mà ngọc giản trên đỉnh tháp lại càng ngày càng gần anh ta.
Anh ta không kìm được niềm vui sướng của người chiến thắng.
“Bảo sao anh có thể vào được đến đây, hóa ra là anh dựa vào vật mà anh nắm trong tay”
Tân Trạm hờ hững nói đồng thời sau khi anh mở mắt thần, tất cả các hoa văn trận pháp đều lộ ra trước mắt anh.
“Cho tới bây giờ, tôi cũng không ngại nói cho anh biết, đúng thật là tôi có bảo vật phá cấm.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh, tôi có thể bỏ qua những giới hạn cấm này nhưng anh thì không thể”
“Cho nên, tôi sẽ thắng, còn anh sẽ bị tổn thất ba mươi ngàn Xu Tử Kim, thêm nữa lại còn bị tôi làm nhục”
Sử Thi Vũ cười lớn chế nhạo, anh ta muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tân Trạm sau khi biết được chuyện này.
Nhưng khi anh ta vừa quay đầu nhìn thì vô cùng sửng sốt, Tân Trạm chỉ nhìn anh ta một cách cợt nhả rồi quay người bắt đầu hành động.
“Anh đúng là có mắt không tròng, hãy nhìn đây”
Tốc độ như vũ bão, ảo ảnh