Một ông lão đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, lau lau khoé miệng, từ trên mặt đất đứng dậy.
Quần áo ông lão rách nát xộc xệch, trên người toả ra mùi rượu nồng nặc, giống như một tên ăn mày say rượu.
Nơi ông đang ở, đó là một kho rượu rất lớn, có vô số loại rượu hữu hạn.
Có một số ít ở trên các giá gỗ, nhưng xung quanh ông cụ càng nhiều hơn.
Dưới chân ông, bảy tám vò rượu ngon được bày xung quanh, tất cả đều bị ông ta uống sạch, tính sơ đã thấy hơn mười hũ.
“Ông vào đây bằng cách nào”
Sáng sớm người thị vệ phụ trách dọn dẹp kho rượu của hoàng cung đi vào, nhìn thấy ông lão xoa xoa đôi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ đứng lên, có hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy tất cả rượu quý báu của Hoàng đế bị ông lão uống sạch, không nhịn được mà hét lên.
Nhưng hắn còn chưa kịp hét lên, ông lão đã vung tay tuỳ ý.
Không thấy có linh khí nào khởi động, cũng không nhìn thấy thuật pháp chuyển động.
Nhưng lập tức người thị vệ đứng yên tại chỗ, không thể động đậy được.
“Hét cái gì mà hét, chẳng qua chỉ là uống mấy vò rượu thôi, đúng rồi, lát nữa nói với hoàng đế của các người, tôi đã chữa khỏi bệnh cho tên nhóc mà ông ta lo lắng, vì thế số tiền này xem như là quà thưởng”
Ông lão ngáp một cái, chắp tay sau lưng, nhanh chóng rời khỏi kho rượu.
Lúc này, trong hoàng cung vô cùng yên tĩnh.
Là hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động.
Chỗ nào ông lão đi qua, cho dù là người hầu, cung nữ hay đại thần đứng chờ vào chầu triều, thậm chí là thê thiếp của Hoàng đế, đều giống như bị thi triển thuật định thân, cơ thể giống như tượng sáp bằng đất sét, đông cứng tại chỗ.
Nếu quan sát trong không trung, còn có thể phát hiện ra không chỉ con người, ngay cả chim hay lá cây, rồi đến con kiến trên mặt đất, tất cả đều không nhúc nhích.
Cảnh tượng này khiến người khác sững sờ, giống như ông lão đi trong một thế giới bất động, chỉ có ông ta mới có thể tự