Nhà họ Sử cách nơi đây quá xa, nhà họ Tăng ở Mạc Thành lại có quan hệ thân thiết với Tân Trạm, có thù hận với anh ta.
Chỉ có Cực Hàn Băng Cung, chỉ có cô của anh ta mới có thể bảo vệ anh ta lúc này.
Cho dù Cực Hàn Cung biết anh ta ra tay với Tô Uyên, có thể anh ta sẽ bị trừng phạt, bị giam giữ, nhưng sẽ không mất mạng.
“Thằng nhóc này đúng là thông minh thật, muốn đến Cực Hàn Cung tìm chỗ trú ẩn đây mà”
Tân Trạm nhìn về phía Sử Thi Vũ đang bay xa xa, vẻ mặt khinh thường.
Anh không ngạc nhiên về điểm này lắm, lúc trước Thưởng Nguyệt Các chủ đã từng giới thiệu, một vị trưởng lão quyền cao chức trọng trong Cực Hàn Cung, chính là họ hàng của Sử Thi Vũ.
Nhưng cho dù là trưởng lão gì đi chăng nữa, hôm nay cũng không bảo vệ nổi anh ta đâu.
Biết rõ nơi chạy trốn của đối phương, Tân Trạm cũng không đuổi theo ngay lập tức, mà bay xuống dưới, xem tình hình của Tô Uyên.
Sau khi Tân Trạm tới, những tảng băng đã dần dần tan ra, Tân Trạm bay xuống, ôm lấy Tô Uyên đang thở yếu ớt.
Sắc mặt Tô Uyên lúc này tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.
Hiển nhiên một mình ngăn cản sự tấn công của mười mấy cường giả hợp thể cảnh, cho dù có băng phách phụ trợ, cũng khiến sức lực của cô tiêu hao không nhẹ.
“Em biết anh sẽ đến mà”
Ánh mắt Tô Uyên dịu dàng nhìn Tân Trạm, cơ thể cô lập tức nhũn ra, ngã vào trong lòng Tân Trạm, ngất xỉu.
Thực ra trước đó, Tô Uyên cũng ra sức chống đỡ, nhìn thấy Tân Trạm hoàn toàn xoay ngược được tình thế, cô mới buông lỏng, khiến cho cơ thể bị phản phệ.
“Thánh nữ, người tỉnh lại đi” Xuân Hoa ngã sang một bên, khóc không ra tiếng.
Nếu Tô Uyên chỉ bảo vệ bản thân mình, thì cũng không tiêu hao sức lực kinh người như vậy, nhưng cô luôn cố gắng bảo vệ cả cô ấy, tương đương với dùng sức của một người bảo vệ an toàn cho hai người.
“Băng phách phản phệ từ sớm rồi ư?”
Cảm giác được cả người Tô Uyên càng ngày càng phát