“Tôi đã nói rồi, nếu như người khác như vậy, tôi đã giết chết từ lâu, nhưng tội của các ngươi chưa tới mức phải chết”
“Tiền bối, anh nói thật chứ? Anh định bỏ qua cho chúng tôi sao?” Nữ tu ngạc nhiên hỏi.
“Hừ hừ, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Các người vô duyên vô cớ chạy tới bắt tôi, thả các người đi, các người cũng nghĩ nhiều rồi”
Tân Trạm lắc đầu, lật qua lật lại Bách bảo tháp thu nhỏ trong tay.
Anh quả thực không có ý giết ba thầy trò này, hơn nữa, anh cũng nghĩ ra một số việc thích hợp cho ba người bọn họ làm rồi.
“Tôi hỏi ông một chuyện, nếu ông trả lời thành thật, tôi có thể tha cho thầy trò các người một con đường sống, nếu cố tình che giấu, ông có thể nghĩ đến hậu quả”
“Đạo hữu, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ nói hết những gì mà tôi biết, không giấu diếm nửa lời”
Ông lão vội vàng gật đầu.
“Ông tự xưng là hậu duệ của Linh Lung tiên các, các loại pháp bảo mà ông vừa dùng đều do ông tự mình luyện chế sao?” Tân Trạm hỏi.
“Đúng vậy, truyền thừa của Linh Lung tiên các tới thế hệ này của tôi đã không còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa quan hệ giữa tôi và mấy vị sư huynh không hòa thuận, cách suy nghĩ về mặt lý luận cũng không hợp, cho nên mấy năm trước tôi đã bỏ đi khỏi đó, tự mình lang bạt kiếm sống.
Những pháp bảo này ngoại trừ một số thứ là giao cho đệ tử của tôi xử lý, những chỗ khác đều do tôi tự mình ra tay chế tạo, luyện chế”
Ông lão không dám che giấu, trực tiếp nói ra một ít chuyện riêng tư của mình.
“Ừm, tôi sẽ giao cho ông thử thách” Tân Trạm gật gật đầu, nhưng là không tin hết thảy.
“Ở đây có một con rối, cho ông thời gian một nén hương, xem ông có thể sửa lại được hay không”
Nói xong, Tân Trạm lấy ra con rối đỉnh phong hợp thể kỳ đã bị hư hại nặng nề trong trận chiến trước với Sử Thi Vũ, trực tiếp ném cho ông lão.
Cùng lúc đó, Tân Trạm giải khai phong ấn cho ông lão, dù sao đồ đệ của ông ta vẫn còn ở đây, không lo ông lão sẽ