Linh khí dồi dào hơn, chất của linh ngọc cũng trong hơn, còn trận pháp ở bên trong, cho dù không dùng Thiên Minh Nhãn để xem thì cũng có thể lờ mờ nhìn ra được thông qua chất của linh ngọc.
“Trước kia mua ngọc quy, nghe nói thượng cổ Huyền Vũ Tông tặng cho mỗi đệ tử trong tông một vật bảo mệnh.
Vậy vật này có là của một để tử ưu tú hay một chấp sự trưởng lão nào không?”
Tâm trạng Tân Trạm thay đổi, nếu vật ấy có công hiệu đầy đủ hết, thì nó rất thích hợp để nhận.
Bản thân anh có nhãn cổ Linh Lung, có thể ngăn tu sĩ đạt tới Hợp Thể cảnh đỉnh phong, nhưng Tô Uyên thì không có.
Vốn dĩ anh định tặng lại trận bàn phòng ngự đã sửa chữa cho Tô Uyên, nhưng dù sao thao tác sử dụng trận bàn cũng khá rườm rà, không thuận tiện bằng linh quy.
Vì lý do an toàn, Tân Trạm vẫn nên nói ra mục đích, nhìn qua văn trận ở bên trong linh quy.
Vừa thấy được những văn trận kia, Tân Trạm lại động lòng rồi.
Ngọc quy này cũng giống như thứ trước đây anh đã có được, có ba cơ hội ngăn cản công kích, nhưng ngoài ra còn có một trận pháp cực kỳ huyền ảo, chiếm giữ vị trí trung tâm nhất của ngọc quy.
Trận pháp này vô cùng phiên phức, Tân Trạm trước đây cũng chưa từng thấy trận pháp đó, khắc họa trong một khu vực rộng bằng ngón tay cái.
Từ văn trận có thể lờ mờ đoán ra, đây là một trận pháp có cả công lẫn thủ, mạnh hơn gấp mấy lần so với ba trận pháp trước đây.
“Có vật này, sự an toàn của Tô Uyên có thể đảm bảo hơn”
Tân Trạm lập tức cầm ngọc quy lên.
Mặc dù trên người Tô Uyên đã có đồ của Cực Hàn cung chủ chuẩn bị cho nhưng có thể an toàn hơn thì cũng yên tâm hơn nhiều.
Cầm lấy ngọc quy, Tân Trạm lại đi thêm một lúc lâu nữa, nhưng cũng không tìm thấy bảo vật nào đáng lấy cả.
Tân Trạm cũng đã tính toán xong rồi, nếu thật sự không