Bởi vì trước đây Cực Hàn cung chủ đã lấy Cực Thạch ra yêu cầu anh xác nhận, vì vậy chỉ cần liếc một cái anh đã có thể nhận ra nó.
Thật may mắn, cứ như vậy nhặt được Cực Thạch sao?
Trong lòng Tân Trạm cũng vui mừng, phất tay một cái, linh khí bay thẳng đến cuốn những khối Cực Thạch này rơi xuống trước mặt Tân Trạm.
Lúc này, Tô Uyên và những người khác cũng bay vào.
“Thống lĩnh Tân, đây là Cực Thạch sao?”
Đám người Ngô Đông nhìn thấy những khối Cực Thạch này trước mặt Tân Trạm lập tức trở nên vui mừng.
Trước khi đến, bọn họ đều thấp thỏm lo lắng chuyến đi này sẽ uổng công vô ích, kết quả vừa khởi đầu đã vô cùng tốt đẹp.
Đây chắc chắn là một điềm báo tốt.
“Thôi, cất vào túi trữ vật đi”
Tân Trạm đưa những viên Cực Thạch này cho Ngô Đông.
Cực Thạch có thuộc tính đặc biệt đòi hỏi cách thức cất giữ cũng phải đặc biệt.
Ngoài trừ lệnh bài của Tân Trạm và Tô Uyên, Ngô Đông còn có một túi trữ vật đặc biệt.
Tuy nhiên, cuối cùng thì Tân Trạm và Tô Uyên cũng phải đến Vĩnh Cực Thánh Sơn, vì vậy Cực Thạch ở nơi này giao cho Ngô Đông là thích hợp nhất.
Đối với cảnh Cực Hàn Băng cung lấy được Cực Thạch, các tu sĩ ở bên ngoài trận có thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngoài việc thán phục sự may mắn của Cực Hàn Băng cung, mọi người cũng dành cho họ một ánh mắt kỳ lạ.
Lúc đầu nếu đúng theo thứ tự, nhóm đầu tiên tiến vào Cực Địa phải là Cực Hỏa môn.
Nói cách khác, những khối Cực Thạch này vốn là đồ vật của Cực Hỏa môn, nhưng do Hỏa Thanh ra vẻ hào phóng nên đã nhường cơ hội lần này cho Cực Hàn Băng cung.
Sắc mặt Hỏa Thanh vô cùng khó coi.
Vốn định xem trò vui từ Cực Hàn Băng cung, nhưng không ngờ lại giúp đối phương được lợi.
Tuy rằng mấy khối Cực Thạch đó không mấy quan trọng, nhưng mặt mũi ông ta lại bị