“Có anh Hùng ra tay, Tân Trạm chết chắc rồi” Lịch Ám Tây cười một cách âm u.
Trong lúc hai người cẩn thận bày mưu tính kế cụ thể.
Bên cạnh thư viện, trong sân của Vũ Thiên Yết.
Gió thổi lất phất, rừng cây xào xạc.
Tân Trạm không hề biết gì về chuyện đó.
Anh mượn sân viện yên tĩnh này bày trận pháp ở bốn phía, ngăn cách hơi thở ở cả trong lẫn ngoài.
Sau đó anh ngồi xếp băng bên trong, bắt đầu vận chuyển công pháp.
“Phù Ma, tôi sắp bắt đầu, ông phải canh kỹ thời cơ đấy” Tân Trạm dặn.
“Được, cậu cũng cẩn thận một chút, đừng tự gài bẫy bản thân”
Phù Ma khá bất đắc dĩ, bây giờ Tân Trạm quá điên cuồng, vừa muốn có thần thức vừa muốn nằm được huyệt vị của yêu tộc, còn sắp xếp nhiệm vụ cho mình nên lão ta chỉ có thể đề phòng thôi.
Nhưng như đã đề cập trước đó, nếu không phải Tân Trạm luôn dám liều mạng thì lão ta không thể có được địa vị và thành tích trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Tân Trạm nhắm mắt lại, theo cách thức được nhän nhủ trong bộ sách cổ của vị thiên tài nọ, anh bắt đầu luyện hóa đầu lâu màu vàng kim đang ẩn náu trong đầu mình.
Hóa linh khí thành một lưỡi dao sắc bén để cắt đầu lâu màu vàng kim kia xuống.
Tân Trạm bỗng hét lên một tiếng kêu đau đớn, quá trình này rất đau khổ, đầu lâu màu vàng kim đã tan vào trong xương cốt của Tân Trạm nên chia tách nó như đang cắt xương cốt của chính mình ra vậy.
Một lát sau, Tân Trạm đổ đầy mồ hôi, thở hổn hến không ngớt.
Nhưng Tân Trạm không bỏ dở, anh không ngừng phân chia linh khí cho đầu lâu màu vàng kim rồi luyện hóa dịch thể màu vàng kim thành từng giọt.
“Phù Ma, phải nhờ ông rồi.”
Thần thức còn sót lại của đầu lâu được Tân Trạm giao hết lại cho Phù Ma.
“Những tàn hồn này dám ra tay với Tân Trạm cơ à, ngay cả lão đây còn bị giam cầm, bọn mày đúng là mơ tưởng hão huyền”
Phù Ma cười lạnh.
Lão †a đột nhiên chui ra khỏi Thức Hải của Tân Trạm rồi đi vào thân thức hôn loạn kia, sau đó tỏa ra một hơi thở nguy hiểm.
Trong cơ thể Tân Trạm, phong ấn màu vàng kim do cha anh để lại bỗng cảm ứng được điều này, ánh sáng màu vàng xuất hiện chiếu rọi hào quang.
Chúng đi tới vùng đất của đầu lâu màu vàng kim thông qua Thức Hải rồi lại tiếp tục giam cầm Phù Ma, thay vào đó những sợi ánh sáng mỏng bên ngoài bay về phía đám thần thức hỗn loạn nọ.
Như tuyết đọng gặp nảng gắt, những thần thức hỗn loạn phát ra tiếng thiêu đốt “răng rắc” tiêu tan và yếu đi với tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng, chỉ còn lại đầu lâu màu vàng kim thuần túy nhất dần dần hòa vào bên trong Thức Hải của Tân Trạm.
“Thành công rồi” Phù Ma thở phào nhẹ nhõm.
Tân Trạm này to gan thật đấy, ngay cả cha anh cũng tính cả rồi, nếu không có ấn ký do cha anh để lại thì e là hoàn toàn không thể chế ngực được loại thần thức hỗn loạn thế này.
Mặt khác, hào quang màu vàng kim trên người Tân Trạm cũng đột nhiên nở rộ 108 huyệt yêu tộc lấp lánh ánh vàng, ánh sáng rực rỡ đầy mộng ảo bao quanh bên ngoài cơ thể Tân Trạm.
“Sức mạnh thật thần kỳ, linh khí trong cơ thể mình có thể chuyển hóa qua lại các huyệt của con người và của yêu tộc bất cứ lúc nào.
Tân Trạm mở mắt ra, nhấc cánh tay lên với vẻ hưng phấn.
Anh bị thôi thúc muốn thể hiện một pháp thuật của yêu tộc để xem thử hiệu quả thế nào.
Lục tìm trong trí nhớ, Tân Trạm nhớ lại lúc ở sau núi Vấn Đạo Tông, lão Ngưu đã truyền dạy Man Ngưu Kình cho anh.
Đây là một loại yêu thuật bình thường nhất và không hạn chế yêu thể.
Sau khi sử dụng thì bản thân có thể gia tăng sức mạnh nhất định.
Tân Trạm cố găng ôn lại thuật pháp này trong đầu, khi đã nắm giữ quy tắc của nó thì Tân Trạm đứng dậy lần đầu tiên vận chuyển thuật pháp yêu tộc trong mình.
Sử dụng Man Ngưu Kình xong, Tân Trạm bỗng có cảm giác xương cốt toàn thân vang lên đôm đốp, cơ bắp dần trở nên giãn nở, anh vung ra một quyền, mặt đất bị anh đấm xuống tạo thành một cái hố to.
“Thú vị đấy, nhưng thuật pháp này quá yếu, tạm thời không có ích gì cho mình, tuy