Thư viện yêu tộc vốn dĩ xây dựng bên canh hoàng cung, vì thế khoảng cách giữa hai nơi cũng không quá xa.
Trên đường đi, bước chân của Vũ Thiên ‘Yết vội vàng, dường như đang cực kỳ sốt ruột.
Tân Trạm thấy vẻ khác thường ngày càng dày hơn, anh đột nhiên mở miệng nói: “Vũ Lão, bệnh tình của con gái ông bình phục đến đâu rồi?”
Nghe nhäc đến con gái, thân thể Vũ Thiên ‘Yết cứng đờ, sau đó ông ấy cười nói: “Nhờ có cậu Tân, con bé Ánh Nguyệt nó đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ có điều trước đây nằm trên giường bệnh lâu quá nên cơ thể có hơi yếu hơn so với những người cùng tuổi khác”
“Này cũng không sao, lát nữa tôi qua đó xem một chút, luyện cho cô ấy một lò đan dược là được:’ Tân Trạm gật đầu nói.
“Vậy thì làm phiền cậu Tân rồi.” Nụ cười của Vũ Thiên Yết có chút cứng đờ, chắp tay nói Dọc trên đường đi, Tân Trạm chốc chốc lại trò chuyện với Vũ Thiên Yết, nhưng dường như Vũ Thiên Yết mang tâm sự nặng nề, hồn vía lên mấy, chỉ qua nói mấy câu cho có, nhưng bước chân của ông ấy ngày một chậm dần, dường như cực kỳ nặng nề.
Mắt thất sắp ra khỏi rừng trúc, Vũ Thiên ‘Yết đột nhiên dừng bước lại.
Trên mặt toát lên vẻ giấy dụa vô cùng nặng nề, lúc thì nhìn về phía Tân Trạm, lúc lại nhìn về phía hoàng cung.
“Làm sao thế?” Tân Trạm thấy vậy hỏi.
“Không, không có gì” Vũ Thiên Yết vô cùng bối rối.
“Bọn họ đã bắt Ánh Nguyệt, ép buộc tôi phải lừa cậu vào hoàng cung nếu không sẽ giết chết con gái tôi, cậu biết đó, con gái là người thân duy nhất của tôi, tôi đã hứa với người vợ đã mất là sẽ chăm sóc con bé, tôi không thể không cứu Ánh imgwebtruyen
Nguyệt.”
“Nhưng lừa cậu thì lương tâm của tôi lại không yên, cậu nói tôi phải làm gì đây?” Thân thể Vũ Thiên Yết mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, nét mặt tràn đầy đau đớn.
“Là ai làm?” Giọng nói của Tân Trạm có hơi lạnh xuống.
“Hừ, tôi đã nói gì nào, cái ông già Vũ Thiên ‘Yết này chẳng thể nào tin tưởng được đâu.”
Nhưng đúng vào lúc này, phía trước rừng trúc bỗng nhiên có mấy người xuất hiện, đi đến bao vây người Tân Trạm.
“Lịch Ám Tây, là anh” Đôi mắt Tân Trạm lạnh lùng.
“Tân Trạm, chúng ta lại gặp nhau” Lịch Ám Tây nghênh ngang xuất hiện trước mặt Tân Trạm, cũng không còn dáng vẻ sợ sệt nhát cấy lúc trước nữa, mà khá là vênh váo tự đắc.
“Tôi đã từng nói rồi, khi gặp lại anh sẽ thật sự cho anh nếm trải mùi vị của ngọn lửa kia.”
Tần Trạm lạnh lùng nói.
Sắc mặt Lịch Ám Tây hơi tái đi, lập tức cười lạnh nói: “Tân Trạm, mày đừng ở đây ra làm trò ra vẻ, bọn tao đã bắt được con gái của tên Vũ Thiên Yết này rồi, nếu mày không muốn cô ta chết vì mày thì tốt nhất là ngoan ngoấn một chút.”
“Lịch Vương tử, cầu xin cậu hãy thả con gái tôi ra.”
Vũ Thiên Yết quỳ rạp xuống bên cạnh Lịch Ám Tây, túm chân anh ta khổ sở nài xin.
“Hừ, thẳng già vô dụng, nửa đường đổi ý, suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của ông đây!” Lịch Ám Tây cười lạnh một tiếng nói: “Một lát nữa tôi sẽ nói với anh Hùng, kêu bọn họ rạch lên mặt con gái ông mười mấy vết dao, mặt mũi của con gái ông cũng xem như là ngon nghẻ, để tôi xem thử sau khi bị hủy dung thì còn xinh đẹp như thế nữa không”
“Thằng súc vật này, tao liều mạng với mày”
Vũ Thiên Yết nghe thế tức giận, ông ấy nhào về phía của Lịch Ám Tây nhưng lại bị Lịch Ám Tây giơ chân đá vào ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
“Ông già ông còn dám phản kháng nữa à, một lát nữa không chỉ hủy dung mà bọn tôi còn làm chuyện quá đáng hơn cho ông xem.”
Lịch Ám Tây âm hiểm cười nói.
“Mục đích của các người đơn giản là muốn bắt tôi, hà tất phải liên lụy đến người vô tội” Tân Trạm đỡ Vũ Thiên Yết lên, nhàn nhạt lên tiếng nói: ‘Không phải muốn lừa tôi đến ‘Yêu Hoàng cung à, tôi theo các người đến đó là được rồi.”
“Ha ha, bây giờ còn do mày quyết định nữa à? Nói cho mày biết, gã Vũ Thiên Yết này dám đổi ý, con nhỏ kia bọn tao phải thịt nó rồi, mày cũng muốn chết à?” Lịch Ám Tây cười to nói: “Lên cho tao, bắt thẳng khốn này lại”
Anh ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thị vệ ở xung quanh lập tức rút đao dài ra, hơi thở tu vi của bọn họ bùng nổ, tất cả đều hóa cảnh từ Lục phẩm trở lên.
Bọn họ đồng thời ập về phía Tân Trạm, hiển nhiên muốn chế ngự vây bắt anh.
“Có con gái của của Vũ Thiên Yết làm con tin, tao xem mày còn gì dám