“Nếu Sư phụ Tân đã bố trí như vậy, tôi cảm thấy không có tu sĩ nào có thể đạt đủ yêu cầu của ngài đâu” Thái Tinh cän răng không phục nói.
“Không một tu sĩ nào đạt được?” Tân Trạm hứng thú hỏi lại.
“Đúng vậy, sau khi xuất linh khí ra thì đã không còn khống chế được nữa, nhiều ánh sáng bao vây như vậy chẳng lẽ linh khí còn có thể chuyển hướng mà đi sao?” Thái Tinh giễu cợt.
“Cho dù ngài là do Yêu Hoàng an bài làm sư tôn hướng dẫn của bọn tôi cũng không làm được đâu”
“Chuyện đơn giản như vậy, sao lại không thể?”
Tân Trạm nói một câu khiến đám yêu tu ngẩn cả ra.
Thật ra Thái Tinh nói vậy cũng không sai, sau khi linh khí xuất ra vẫn có thể dựa vào thần thức mà khống chế phương hướng, nhưng lực khống chế đó vô cùng hạn hẹp, mà trận pháp tạo ra nhiều ánh sáng như vậy thì không thể chỉ đơn giản khống chế vài ba lần là có thể vòng qua được.
Mà Tân Trạm lại nói chuyện đó, anh hẳn là đang khoác lác thôi.
“Các người mở to mắt mà nhìn đi!”
Tân Trạm khẽ quát một tiếng, kéo tâm mắt của tất cả mọi người về phía anh.
Sau đó Tân Trạm nâng tay lên, bắn ra một tia sáng, một cỗ linh khí được xuất ra.
Linh khí này nhìn rất thông thường chứ không mang chút khí thế nào như linh khí của Thái Tinh, nhưng sau khi ra xuất ra, cỗ linh khí này không ngừng di chuyển theo ý niệm của Tân Trạm, chậm rãi tránh đi từng luồng ánh sáng rực rỡ, cuối cùng ầm ầm nện vào bên trong của khối ánh sáng.
Quá trình này chỉ trong chớp mắt, nhưng khi chớp sáng nổ tung, khắp nơi đều yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng ngân châm rơi xuống đất.
Cốt Lâm trợn to mắt, gương mặt Thái Tinh thần thờ, ngay cả trong đôi con ngươi xinh đẹp này đơn giản, của Lam Yên cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Khi Tân Trạm nói dễ như trở bàn tay, bọn họ còn cảm thấy đây tuyệt đối không thể nào nhưng sau đó Tần Trạm lại hung hăng vả thẳng vào mặt bọn họ.
“Nếu bọn mày đã tự nhận mình là phế vật, vậy cũng không cần nghĩ đến chuyện chống đỡ yêu tộc trong tương lai làm gì, không bãng ngày sau cứ thần phục dưới chân loài người bọn ta, cứ làm món đồ chơi săn bản cho chúng ta là được!”
“Các người năm mơ đi “Đừng hòng, yêu tộc bọn ta không phải kẻ phụ thuộc, càng không phải món đồ chơi để các người tùy ý nắn bóp.”
Lời này của Tân Trạm rất nặng, khiến đám yêu tu kia cảm thấy phẫn nộ vô cùng.
“Lớn tiếng phản bác có tác dụng gì không, có giỏi thì lấy thực lực ra nói chuyện” Tân Trạm cười nhạt nhìn quét qua bọn họ: “Tóm lại, tối nay mà vẫn làm không được thì cứ chờ bị trừng phạt đi, bọn mày muốn làm sao thì làm đi”
Sau khi nói xong, Tân Trạm sải bước rời đi.
“Thái Tinh, làm thế nào bây giờ?” Cốt Lâm đau khổ hỏi “Luyện đi, còn làm sao được nữa” Thái Tỉnh cần răng nói: “Thật ra Sư phụ Tân nói không sai, yêu tộc chúng ta mấy năm nay quả thật ngày càng sa sút, nếu chúng ta còn không cố gắng thật sự sẽ có ngày như hắn đã nói thôi”
“Nhưng mà chiêu này thật sự có thể làm sao?”
“Làm được hay không cũng phải thử trước đã”
Bị Tân Trạm giêu cợt một trận, mấy kẻ vốn tự cho mình là thiên tài không gì sánh bằng của yêu tộc cũng nổi lên lửa giận, mang theo sự tức giận không cam lòng bị coi thường mà bắt đầu tu luyện.
Trên một ngọn núi bên ngoài sơn cốc, Tân Trạm cùng đại sư Nam Du nhìn một màn này.
“Tên nhóc chết tiệt nhà mị, lời nói đúng chẳng kiêng dè gì, kích thích bọn nó quá mức rồi” Đại sư Nam Du nhìn Tần Trạm