Tần Trạm không quan tâm đến Chung Ninh Nguyệt, bản thân anh đến đây cũng chỉ vì Phương Hiểu Điệp mà thôi.
Còn Xuân Chí đang tung tăng theo phía sau với vẻ mặt chờ xem kịch hay.
Đến lối vào, lúc này đã gần tới giờ bắt đầu buổi diễn nên ai có vé vào cửa đều đang đi vào.
“Này, rốt cuộc anh có chắc chắn không vậy.” Phương Hiểu Điệp trông vô cùng cẩn thận.
Tần Trạm nói đùa: “Không phải em được gọi là phù thủy nhỏ à, sao bây giờ lại sợ hãi vậy?”
“Anh thì biết cái gì?” Phương Hiểu Điệp trừng mắt: “Em chỉ không muốn mất mặt thôi!”
Tân Trạm không nói gì, sau khi anh đến cửa vào thì anh Quang thuận tay ngăn Tần Trạm lại rồi vô cảm nói: “Vé vào cửa!”
“Tôi không có vé.” Tần Trạm nói: “Nhưng Sở Hinh Viên đã nói sẽ giữ chỗ cho tôi.”
Anh Quang sửng sốt, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, hỏi dò: “Xin hỏi anh tên là gì?”
“Tần Trạm”
Anh Quang vừa nghe đã vội vàng gật đầu khom lưng nói: “Hóa ra là anh Trạm, cô Viên có cố ý dặn dò bảo tôi chờ anh ở đây! Tôi là quản lý, anh gọi tôi là Tiểu Quang được rồi!”
Thấy vậy, Xuân Chí và Chung Ninh Nguyệt đứng cách đó không xa cũng phải há to miệng.
Tên này thật sự có thể vào sao?
Không đến nửa giây, Chung Ninh Nguyệt đã co chân chạy tới.
Cô ta thay đổi vẻ mặt, cười tít mắt nói: “Hì hì, cảm ơn anh trai!”
Tần Trạm khoát tay nói: “Mau dẫn chúng tôi vào đi.”
“Được rồi!” Anh Quang giơ tay lên, hai nhân viên vội vàng đi tới.
Sau khi Tần Trạm vào thì Xuân Chí không hiểu hỏi: “Anh Quang, tên đó là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết.” Anh Quang lắc đầu nói: “Tôi chỉ biết cậu ta tên Tần Trạm, nom tuổi không lớn mấy, có lẽ lẽ con trai nhà giàu.”
“Tần Trạm?” Anh Quang nhíu mày, sau đó đột nhiên biến sắc.
Dạo trước có người vừa đánh bại Phùng Công, không phải cũng tên Tần Trạm sao?
Nghĩ đến đây, Xuân Chí chẳng thèm để ý đến buổi diễn nữa mà quay đầu chạy mất.
Vị trí tốt nhất của hội trường là vị trí của nhà tài trợ, chẳng những tầm nhìn cực rõ, mà xung quanh cũng không có ai.
“Wow, vị trí này quá tuyệt vời rồi!”
Hai cô ấy vui sướng nhảy cẫng lên, gần như muốn nhảy tưng tưng lên rồi.
“Anh bạn này của cậu quả là rất đáng tin!” Chung Ninh Nguyệt dỗi Phương Hiểu Điệp một tẹo, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy có bạn gái chưa vậy?”
Nghe vậy, Phương Hiểu Điệp bỗng trừng mắt, nói: “Tốt nhất là cậu đừng có ý đồ gì với anh ấy, nếu không chúng ta đừng làm bạn nữa!”
Chung Ninh Nguyệt đang muốn trêu ghẹo đôi câu nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Hiểu Điệp thì cô ta cũng chỉ cười nói: “Mình chỉ đùa chút thôi, sao cậu phải kích động đến thế, hơn nữa, gu mình không phải trai già đâu à nha!”
Quả thật hai từ “Trai già” này đã làm tổn thương Tần Trạm sâu sắc..
Không lâu sau, Sở Hinh Viên lên sân khấu.
Trong khoảnh khắc cô ấy xuất hiện, cảm xúc của cả hội trường bỗng nóng lên, hầu như tất cả mọi người đều la hét.
Hiệu quả sân khấu của Sở Hinh Viên đúng là không tồi, chất giọng ngọt ngào và uyển chuyển nghe vô cùng cảm động.
Đáng tiếc, Tần Trạm không có tế bào âm nhạc, anh chỉ cảm thấy ồn ào nên đã sử dụng bí thuật bịt tai lại, quyết định nằm ngủ ở đây.
Không biết qua bao lâu thì Phương Hiểu Điệp lay anh dậy, Tần Trạm tỉnh lại.
“Bà nó chứ, không ngờ anh có thể ngủ ngon lành trong buổi diễn của Sở Hinh Viên vậy luôn?” Phương Hiểu Điệp cạn lời.
Chung Ninh Nguyệt kiềm lòng không đậu mắng anh: “Đồ nhà quê!”
Tần Trạm dụi dụi mắt, nói: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi, về nhà thôi.”
Đúng lúc ấy có hai nhân viên chợt chạy chậm tới.
Họ lễ phép nói: “Anh Trạm, cô Viên hẹn gặp anh ở hậu trường.”
“Không có hứng.” Tần Trạm từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Này này này, cơ hội tốt như vậy sao anh lại từ chối hả?” Chung Ninh Nguyệt lập tức nổi nóng, cô ta nói với nhân viên: “À, chúng tôi có thể đi cùng không?”
“Chuyện này..” Nhân viên gãi đầu: “Chỉ cần là bạn của anh Trạm thì đều đi được.”
Nghe vậy, Chung Ninh Nguyệt và Phương Hiểu Điệp không nói gì mà túm lấy