“Bây giờ cậu đã đánh đủ chưa, bỏ qua cho tôi được chưa”
Kim Như Tung nhìn hai con mắt của Tân Trạm vẫn đang đảo quanh anh ta, đã dọa cho anh ta bể mật gần chết.
Bây giờ anh ta đã cực kì hối hận, nếu anh ta sớm biết Tân Trạm lợi hại như vậy, thì đã đi đến võ đài chính thức thi đấu.
Mặc dù không thể ngược đãi đối thủ như vậy, nhưng cũng về phần anh ta bị đánh gãy chân tay, đã không còn người nào đến chăm sóc.
Đương nhiên, Kim Như Tung bị đánh thành bộ dáng này, không phải là không có chấp sự ngoại môn nhìn thấy.
Anh ta nhìn thấy Tân Trạm kéo anh ta một cái, nhét anh ta lên trên đài cao.
“Cơ hội tốt như vậy, tôi sẽ không khách khí, Trác Cư, anh đem nối xương đan mà tôi đã luyện chế đến đây”
Tân Trạm vẫy vẫy tay về phía Trác Cư, Trác Cư đã kịp phản ứng, anh ta nhanh chóng lấy đan dược ra.
“Mấy người hãy nhìn kỹ, chân tay của tên này đã bị gãy hết”
Tân Trạm đá một cước, cái tay gãy kia của Kim Như Tung trực tiếp uốn lượn cung ngược, làm cho những người nhìn thấy vô cùng sợ hãi.
“Làm phiền anh phối hợp với tôi một chút”
Tân Trạm bũng ngón tay đã ném được viên đan dược này vào bên trong miệng của Kim Như Tung.
“Mời cái mọi người nhìn, chỉ cần ăn viên đan dược này của tôi, sau đó lấy linh khí truyền vào vết thương…”
Tân Trạm biến Kim Như Tung trở thành đạo cụ biểu diễn