Mọi người bỗng kinh hãi vội vã nhìn Tần Trạm.
“Điều… Điều này thật vô lý!” Tất cả mọi người đều hoảng hồn vì cảnh này. Họ thấy Tần Trạm như một pho tượng tiên nhân sống, chắp hai tay sau lưng, tóc dài tung bay.
Quần áo của anh đã rách nát, cơ thể trong suốt trông như đang phát sáng dưới ánh mặt trời!
“Cậu ta chưa chết?” Vẻ mặt Du đại nhân cũng trở nên khó coi.
Ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, cắn răng nói: “Xem ra cái lợi mà gốc Dược Vương mang đến cho cậu còn nhiều hơn so với tưởng tượng nữa.”
Càng nói vậy thì mọi người càng tức!
Nếu họ lấy được Dược Vương thì thực lực hiện nay chẳng phải sẽ như một bước lên trời sao?
“Du đại nhân, giết cái thằng thối tha này đi!” Hoàng Khải Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Du đại nhân chỉ im lặng, vẻ mặt của ông ta đắm chiêu hơn hẳn.
Người khác không biết chưởng đó của ông ta mạnh thế nào nhưng bản thân ông ta hiểu rất rõ.
Ông ta có thể giết được bao nhiêu Đại Nội Kình Tông Sư chỉ với một chưởng này thôi nhưng Tân Trạm lại không hề hấn gì!
“Có vẻ tôi đã xem thường cậu rồi.” Du đại nhân hít sâu một hơi: “Cũng đánh giá thấp những lợi ích mà cỏ Hỏa Linh mang đến cho cậu.”
“Lão già súc sinh, ông nói quá nhiều rồi đấy.” Tần Trạm lắc đầu.
Du đại nhân hít thật sâu, cơ thể ông ta chợt di chuyển nhanh như chớp, nháy mắt đã đứng trước mặt Tân Trạm.
“Du đại nhân định đánh xáp là cà để phát huy thế mạnh của mình.” Hạng Mĩ Tuyết cau mày, vì có nhuyễn giáp trợ giúp dẫn đến cơ thể của ông ta vô cùng mạnh mẽ nên ông ta dự định dùng điểm này để đánh bại Tần Trạm.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Từng tiếng vang dội liên tục nổ ra, quả đấm của Tần Trạm nện vào người của Du đại nhân nhiều lần nhưng lại không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho ông ta, thậm chí còn khiến cổ tay bị phản lực trở nên tê rần.
Dù sao cũng là xương của Đại Nội Kình Tông Sư, khúc nào khúc nấy cứng hơn cả sắt thép, dù có súng bắn tỉa cũng chưa chắc bắn thủng được.
“Bùm!”
Hai quả đấm chạm mạnh vào nhau, đồng thời hai người bị bật ngược ra.
Điều này khiến mọi người ở đây phải hít khí lạnh. Tần Trạm có thể đánh ngang tay với Du đại nhân, quả thật họ chưa từng nghĩ đến điều này.
“Phiền phức rồi.” Nhiếp Viễn chậm rãi đứng dậy: “Lỡ như Du đại nhân thua thì e là hôm nay chúng ta sẽ phải chết ở đây.”
“Đúng vậy” Nét mặt Hoàng Khải Thịnh cũng lạnh dần: “Nhưng Du đại nhân sẽ thua sao? Không có chuyện đó đâu.”
“Ầm!”
Thêm một quyền đập vào nhuyễn giáp của Du đại nhân, Du đại nhân bật ngược ra nhưng ông ta vẫn không sao cả.
Ông ta cúi đầu liếc nhìn nhuyễn giáp của mình, cười lạnh: “Nhuyễn giáp được khảm vào người tôi rồi, cậu sẽ không bao giờ phá hủy được nó với sức mạnh đó của mình đâu.”
“Thật sao?” Tần Trạm cười khẩy, lại áp sát ông ta.
Lần này, quả đấm của anh hóa thành móng vuốt, năm ngón tay như ngọc chứa sức mạnh giá rét dường như muốn phá nát cả không khí!
“Thương Long Thủ!” Tân Trạm hô to, linh lực nhanh chóng được nhen nhóm lên trong lòng bàn tay!
Thương Long Thủ chính là tuyệt học số một của cha Tần Trạm, theo ký ức của Tần Trạm thì chiêu này có thể cào rách cả vảy rồng!
Người ta chỉ thấy tay Tần Trạm chưởng vào lồng ngực của Du đại nhân, sau đó lập tức rút về rồi nhuyễn giáp và cả máu thịt lập tức bị kéo mạnh xuống!
Máu tươi chảy dài từ ngực của ông ta, tạo thành một vết thương cực lớn lộ rõ ra ngoài.
“Thật không thể tin nổi!”
“Nhuyễn giáp bị phá rồi!”
Vẻ mặt của mọi người cực kỳ xấu, hiển nhiên thực lực của Tân Trạm đã vượt xa khỏi tưởng tượng của họ!
“Nhuyễn giáp của ta!” Du đại nhân trợn to mắt gào thét, đau lòng muốn chết quách cho xong.
Ông ta đã mất gần một năm mới có thể hợp thể hoàn toàn nhuyễn giáp này vào thân xác của mình, thế mà hôm nay bị Tần Trạm xé xuống mất rồi!
“Mi dám hủy nhuyễn giáp của ta!” Du đại nhân nổi cơn tam bành: “Được lắm, chờ ta giết mi rồi sẽ dùng xương của mi vá lại nhuyễn giáp này!”
“Ông cảm thấy ông còn cơ hội sao?” Tần Trạm tiếp tục sử dụng Thương Long Thủ, nhẹ