Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, Tần Trạm có hơi ngạc nhiên hỏi: “Ông biết tôi?”
Ông Diêm vội vàng khom người nói: “Tôi có xem qua video phỏng vấn của cậu, cá cược giữa cậu với Tô Vũ thật sự khiến tôi khâm phục!”
Nói xong, ông ta vội vàng khua tay và nói: “Lui xuống hết cho tôi!”
Trong mắt ông Diêm, Tần Trạm có thể khiêu khích Tô Vũ, thế thì anh nhất định phải có sức lực ngang nhau với nhà họ Tô.
Kiểu dòng họ lớn này, mãi mãi không phải là nơi một người nhà họ Diêm như ông ta có thể động vào được!
Tần Trạm cũng có hơi bất ngờ, anh không hề nghĩ rằng video đó lại có hiệu, quả bất ngờ đến vậy!
“Thế hôm nay ông đến có chuyện gì không?” Tân Trạm dứt khoát mượn oai hùm, cười hỏi.
Ông Diêm sững người, ông ta vội vàng nhìn về Tổng giám đốc Sa, mặt mày hung ác dữ tợn mắng chửi: “Mẹ nó, cậu muốn chết à? Cậu Trạm mà cậu cũng có thể đụng vào?”
Tổng giám đốc Sa lúng túng nói: “Ông Diêm, cậu ta có lai lịch ghê gớm lắm sao? Không phải chỉ là mang theo đại Nội Kình Đại Tông Sư thôi sao?”
Lời nói này càng khiến cho ông Diêm sợ hãi Tần Trạm, ông ta trách mắng: “Ngay cả người đi theo cũng là đại Nội Kình Đại Tông Sư, lai lịch đằng sau là gì, tự cậu không nghĩ ra được sao?”
Tổng giám đốc Sa bỗng nhiên tỉnh ngộ, sắc mặt anh ta thay đổi, vội vàng xin Tần Trạm tha thứ: “Cậu… Cậu Trạm, thật ngại quá, tôi không biết thân phận của cậu, đồ nợ cậu lập tức tôi sẽ trả cho cậu ngay… không, tôi sẽ trả lại gấp đôi!”
Tần Trạm lắc lắc đầu, nói: “Không đủ.” Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói:
“Gấp mười!”
Tần Trạm chỉ chỉ cây kiếm đồng thau trong tay tổng giám đốc Sa, nói: “Tôi đã nói qua rồi, cây kiếm đó là lãi mà tôi nhận được.”
Tổng giám đốc nghe vậy, không nói một lời mà giấu cây kiếm vào lòng, anh ta lắc đầu, nói: “Không được! Ngoài cái này ra, những thứ khác tôi đều có thể đáp ứng cho cậu!”
“Thế thì cậu đi chết đi!” Phùng Công bước ra, sự áp bức của Đại Tông Sư bao phủ trong chốc lát.
Tổng giám đốc Sa chỉ là một người bình thường, sự áp bức khổng lồ này trực tiếp khiến anh ta quỳ “bịch” xuống dưới đất .
Ông Diêm thở dài nói: “Tổng giám đốc Sa, cớ gì phải vì một cây kiếm rách nát, mà đắc tội cậu Trạm chứ, tôi thấy cậu nên đưa cây kiếm cho cậu ấy đi.”
Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói:
“Ông Diêm, cây kiếm này không phải là cây kiếm bình thường đâu, nghe nói đây là di vật của một vị thần chiến tranh nào đó! Không thể ước lượng được giá trị! Chỉ cần ông giúp tôi giết tên Tần Trạm này, tôi sẽ tặng miễn phí cho ông cây kiếm này!”
Ông Diêm nhíu mắt lại, quan sát tỉ mỉ cây kiếm này một hồi.
“Quả nhiên không phải là vật bình thường!” Ánh mắt của ông Diêm sáng lên, trong mắt lộ ra lòng tham không đáy.
“Tiếc là, mặc dù cây kiếm này có giá trị khác thường, nhưng tôi cũng không thể vì vậy mà đắc tội với một dòng họ lớn.” Ngay sau đó, ông Diêm lại thở dài một hơi.
Tổng giám đốc Sa nghiến răng, nói: “Ông Diêm! Ở đây là Vân Thành! Chúng ta giết cậu ta thì ai mà biết được? Cho dù cậu ta có lai lịch thiên tài thì cũng như người thường!”
Ông Diêm lặng im không nói gì, dường như đang đợi lời tiếp theo của tổng giám đốc Sa.
Tổng giám đốc Sa tiếp tục nói: “Tên nhóc này chẳng qua là mang theo một Nội Kình Đại Tông Sư mà thôi, dựa vào bản lĩnh của ông, có thể giết cậu ta dễ dàng! Đến lúc đó, hai tay tôi sẽ dâng kiếm này cho ông! Hứa là sẽ đưa ông một trăm triệu đô la Mỹ, không thiếu một đồng nào!”
Lời này vừa dứt, ông Diêm này hình như có hơi lay rồi.
Ông ta vốn là người tàn nhẫn và có lòng tham không đáy, tên của ông ta là Diêm Thu Niên, nhưng vì lòng dạ độc ác mà có tên là Diêm Vương!
Giá trị của cây kiểm trước mắt này không thể ước lượng được, bảo sao ông ta không thể không lay động cho được!
“Ông Diêm, đừng nghĩ nữa!” Tổng giám đốc Sa tranh thủ thời cơ: “Giết cái thằng này là một vụ làm ăn không lỗ đâu!
Diêm Thu Niên chớp mắt, cười nói: “Cậu Trạm, người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, hy vọng cậu đừng trách tôi..”
Tần Trạm thở dài một hơi, trầm giọng nói líu ríu: “Quả nhiên, dựa vào hư danh thì dọa không nổi người ta…”
“Ra tay!” Diêm Thu Niên chắp hai tay ra sau, sau khi hét lên một tiếng thì người của ông