Tân Trạm gật đầu không hề e dè rồi nói: “Đúng vậy, 3500 tỷ, một đồng cũng không được thiếu.” “Cậu cũng ác thật đấy.” Thẩm Thành Dương, anh trai của Thẩm Ninh Mộng cười mỉa nói.
Tân Trạm thả lỏng tay nói: “Mọi người không thuê tôi cũng được, tóm lại một đồng cũng không thể thiếu” “Này cậu, nếu không bởi vì cậu là người cứu em gái tôi thì tôi đã đuổi cổ cậu rồi.” Thẩm Thành Dương híp mắt nói. Nói xong, anh ta bước đến trước mặt Tần Trạm, từ trong ngực áo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Trạm.
Tân Trạm nhíu mày nói: “Anh có ý gì?”
Thẩm Thành Dương hừ nhẹ nói: “Trong đó có 10 tỷ, coi như là hậu tạ cậu cứu em gái tôi, cầm lấy rồi đi đi.”
Để lại câu này, anh ta quay về số pha, vừa đi vừa nói: “3500 tỷ? Bần cùng đến thế cơ à? Chẳng qua là phường gian trá.”
Tân Trạm vân về tấm thẻ ngân hàng cười nói: “Mạng của em gái anh chỉ đáng giá 10 tỷ thôi à?” Sau khi nghe thấy câu này, Thẩm Thành Dương quay người lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Tân Trạm ném trả tấm thẻ, nói: “Tôi đã nói rồi, giúp nhà họ Thẩm các người vượt qua nạn này, tôi thu 3500 tỷ phí thuê. Còn về em gái anh, coi như tôi làm phúc” “Ha ha ha, cậu nhanh mồm nhanh miệng đấy” Thẩm Thành Chính nhịn không được phì cười: “Nhìn qua thì có vẻ không ham tài phú nhưng thực ra chỉ ham nhưng món hời lớn, đúng không?” “Bác cả, anh Trạm thật sự rất giỏi. Chính mắt con nhìn thấy mà! Anh ấy chỉ cần nhấc tay là có thể đánh vỡ một tảng đá hình người. Hơn nữa..” “Thôi thôi, con tưởng đang quay phim đấy à?” Thẩm Ninh Mộng còn chưa nói xong đã bị Thẩm Thành Chính ngắt lời.
Thẩm Thành Chính khuyên bảo nói: “Ngoài kia lừa đảo nhiều làm con, bác đã bảo rồi, đừng tin mấy hạng người này, sao con cứ không nghe lời vậy?” “Bác cả, dù có thể nào thì anh ấy cũng do con mời đến, bác để anh ấy đi như vậy có phải rất mất lịch sự không?” Thẩm Ninh Mộng giận dỗi nói.
Thẩm Thành Chính đành bó tay, ông ta nhìn Tân Trạm nói: “Được rồi, thế cậu nói xem em trai với em dâu tôi bị làm sao, đang mắc bệnh gì?” “Anh ấy vẫn chưa đến xem bố mẹ mà! Sao mà biết bố mẹ mắc bệnh gì, bác đừng làm khó anh ấy.” Thẩm Ninh Mộng giận dỗi nói.
Tần Trạm lắc lắc tay, cười nói: “Tôi không cần đi xem bệnh nhân” “Hử?” Thẩm Thành Chính nhướn mày: “Thế cậu nói tôi nghe.” “Nhà họ Thẩm gần đây liên tiếp xảy ra chuyện kì quái, đến nay hại đến người trong nhà, rõ ràng đang có một vật ô uế quấy phá.” Tân Trạm nói ra suy nghĩ thực của bản thân Không ngờ vừa nói xong, Thẩm Thành Chính cười ầm lên. “Chắc cậu vẫn chưa biết nhỉ? Ngoại trừ Ninh Mộng ra thì chúng tôi đều theo chủ nghĩa vô thần, đồ vật ô uế gì chứ? Cậu mang ra đây tôi xem xem, để coi tôi có đánh vỡ đầu nó ra không.” Thẩm Thành Chính hừ lạnh nói.
Tần Trạm nhướn mày,cười nói: “Ông nói thật đấy à?” “Khà khà, nếu cậu mà gọi ra được vật gì ô uế, thì tôi sẽ đập vỡ đầu nó, tôi thề.” Thẩm Thành Chính hừ lạnh.
Thẩm Thành Dương ở một bên nghe mà phát ngán: “Được rồi được rồi, không phải nhiều lời, lần này coi như cậu đến du lịch đi, tất cả chi phí nhà họ Thẩm sẽ bao tất, cậu không cần phải dựng chuyện này nọ, được chưa?” “Anh!” Thẩm Ninh Mộng dậm chân bước đến.
Thẩm Thành Dương xoa đầu em gái nói: “Anh đã mời bác sĩ tốt nhất đến, ngày mai họ sẽ tới.” “Đúng rồi, Ninh Mộng, con không phải lo, anh con đã dùng quan hệ để mời dược sư của phủ Dược Thần đến, có lẽ ngày mai sẽ đến nơi.”
Thẩm Thành Chính nói: “Dược sư của phủ Dược Thần, đáng tin hơn tên này nhiều đúng không?”
Tân Trạm vốn định