Tô Uyên hứng thú nhìn họ, sau đó quay sang nhìn Tần Trạm. Ánh mắt Tần Trạm lạnh lẽo vô cùng.
“Ừm… Cô Uyên, thật lòng xin lỗi cô.” Dương Nghị kiên trình nói: “Trước đó tôi vô tình xúc phạm cô, hy vọng cô đừng chấp nhặt với tôi.”
Nói xong, Dương Nghị sùng sức kéo tay Lâm Khinh Thiền. Lâm Khinh Thiền vội nói: “Cô Uyên, mong cô tha thứ cho tôi…”
“Cô cảm thấy cô nên nói xin lỗi tôi à?” Tô Uyên cười khẽ hỏi.
Lâm Khinh Thiền không ngu ngốc, những lời này đã nói rất rõ ràng. Mặc dù hiện giờ địa vị của Tần Trạm đã khác xưa, nhưng ba năm ăn trên ngồi trước khiến Lâm Khinh Thiền đã thành thói quen, cho nên mặc dù là lúc này, cô ta vẫn cảm thấy không thể nói xin lỗi Tần Trạm.
Lâm Khinh Thiền đứng ở đó không chịu nói, Tô Uyên nhất thời lạnh giọng lên tiếng: “Nếu không ghi nhớ ơn dưỡng dục của nhà họ Lâm thì cô cho rằng lúc này cô còn có thể đứng trước mặt tôi không?”
Nghe vậy, Lâm Khinh Thiền nhất thời kinh hãi, đang định lên tiếng thì Tần Trạm lại xua tay nói: “Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của cô, cho nên cô không cần phải nói gì cả. Huống chi một nhân vật nhỏ bé như cô cúi đầu cũng sẽ không cho tôi cảm giác thỏa mãn.”
Sắc mặt Lâm Khinh Thiền đỏ lên, dùng sức chà chân, chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục. Song Dương Nghị lại không nghĩ vậy, anh ta vội chắp tay nói: “Vậy thì cảm ơn, cảm ơn.” Sau đó kéo Lâm Khinh Thiền rời đi.
Khi đã đi xa, Lâm Khinh Thiền mới tức giận nói: “Có gì mà đắc ý chứ! Chẳng qua là một thằng ăn bám thôi, không có nhà họ Tô, anh ta là cái thá gì chứ!”
Dương Nghị kéo tay Lâm Khinh Thiền, lắc đầu nói: “Được rồi, sau này em không được trêu vào anh ta nữa, biết chưa?”
Lâm Khinh Thiền phồng má, rõ ràng là không phục.
Bữa tiệc này tiến hành trong thời gian rất dài, nhưng Tần Trạm nói rất ít nên ngồi đó có vẻ lạnh tanh. Đồng thời, bữa tiệc này cũng khiến Tần Trạm biết cái gì gọi là ba bảy loại người. Chỉ là bữa tiệc nhỏ tụ tập mấy chục người mà vẫn phân chia giai cấp rõ ràng. Những người ngồi cùng bàn hầu như đều thuộc cùng một giai cấp, cho dù có người muốn cá chép vượt vũ môn thì cũng đa số đều thất bại. Cuối cùng đến 4h30 chiều, bữa tiệc dần dần đi đến hồi kết. Rất nhiều người bắt đầu trao đổi danh thiếp, Tần Trạm cũng nhận được danh thiếp và phương thức liên lạc của mười mấy gia tộc lớn.
“Cảm giác này thế nào? Có thấy lâng lâng không?” Tô Uyên trêu ghẹo.
Tân Trạm nhún vai nói: “Chẳng có cảm giác gì.”
“Xí!” Tô Uyên trợn trắng mắt.
Ngay khi mọi người đang hòa thuận vui vẻ thì cửa phòng tiệc bỗng bị mở ra, sau đó một gã đàn ông diện mạo dữ tợn bước vào. Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn gã, mờ mịt không hiểu ra sao.
Gã này nhanh chóng bước đến trước mặt cụ Tô, cúi người nói: “Cụ Tô, mạo muội quấy rầy bữa tiệc của mọi người thì thật lòng xin lỗi, nhưng chuyện giữa tôi và Kiếm Hổ phải được kết thúc vào hôm nay!”
Cụ Tô lẳng lặng nhìn gã: “Chuyện của các cậu không liên quan tới tôi, nhưng cậu tự ý xông vào bữa tiệc, làm kinh động khách quý thì e rằng không lễ phép đâu.”
Gã mặt thẹo nhìn lướt qua mọi người, nói: “Cứ coi như tôi biểu diễn tiết mục cho mọi người xem đi.”
Cụ Tô lạnh mặt: “Vậy thì cậu không nể mặt tôi luôn hả?”
Gã mặt thẹo cười phá lên: “Cụ Tô đức cao vọng trọng, tôi đương nhiên không muốn đắc tội, nhưng hôm nay sau khi giết chết Kiếm Hổ, tôi sẽ cao chạy xa bay, cho dù ông là cụ Tô thì cũng không thể duỗi tay dài đến mức đó!”
Nghe vậy, Tần Trạm lập tức muốn đứng dậy. Tô Uyên lại lắc đầu nói: “Không sao đâu, có giáo đầu Lĩnh, ông nội tôi sẽ không sao đâu.”
“Kiếm Hổ!” Gã mặt thẹo hét lên rồi đi về phía Kiếm Hổ.
Sắc mặt Kiếm Hổ vô cùng khó coi. Mấy năm nay hắn đắc tội không ít người, kẻ thù không đội trời chung nhiều như sao trên trời, thế nên bất kể đi đến đâu hắn cũng sẽ dẫn theo một đám đàn em. Nhưng hôm nay hắn đến dự tiệc thương nghiệp của nhà họ Tô, còn tưởng sẽ không có kẻ nào dám to gan tới đây gây chuyện, cho nên mới dám đi dự tiệc một mình. Nhưng không ngờ vẫn có kẻ tìm tới tận nơi này.
“Mày… Mày đừng làm càn!” Chuyện đã đến nước này, Kiếm Hổ chỉ có thể kiên trì nói.
Gã mặt thẹo cười lạnh: “Kiếm Hổ, bố tìm mày đã lâu lắm rồi, cuối cùng hôm nay cũng bắt được cơ hội!” Nói xong, gã mặt thẹo bỗng giơ chân đạp một phát, tốc độ cực nhanh, đá trúng bụng Kiếm Hổ. Kiếm Hổ lùi lại mấy bước,