“Mau đi gọi phủ chủ!” Có người nóng nảy kêu lên.
“Khoan đã, hình như, hình như không cần gọi.” Lúc này lại có người hét lên.
Chỉ thấy Tân Trạm đang chạy trốn cực nhanh, trên người anh đầy máu nhưng không hề ảnh hưởng tới tốc độ.
Hạ Phương Sinh ở phía sau liều mạng đuổi theo, khí kình cả người ông ta bộc phát, tốc độ cũng tới cực hạn.
Cơ thể Tân Trạm một bước vượt qua cổng lớn của phủ Dược Thần.
Lại nhìn Hạ Phương Sinh kia, quả nhiên ông ta ngừng lại trước công “Tân Trạm, mày đi ra cho tao!” Hạ Phương Sinh răng nghiến lợi nói.
Trạm cười ha ha nói: “Tôi không ra đó, có giỏi ông vào đi!”
“Mày!” Hạ Phương Sinh bị giọng điệu của Tân Trạm làm cho tức muốn huyết, ông ta mặt lạnh nói: “Thăng súc sinh, mày rất để tiện.”
Tân Trạm hừ lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi, không dám vào thì đừng ở đây đe dọa lung Hạ Phương Sinh lạnh giọng nói: “Có giỏi thì mày cứ trong phủ Dược Thần cả đời đi, tao có thể bắt được mày một lần thì có thể bắt được mày lần thứ hai!”
Đáng thương Hạ Phương Sinh, còn tưởng rằng Tân Trạm là bất cẩn bị ông ta bắt được, không ngờ rằng Trạm lại ý, giả bộ bị ông ta bắt để tránh bị Hạ Phương Sinh nhìn “Mau cút đi.” Tân Trạm khoát tay nói: “Tôi mệt rồi, tôi phải về ngủ đây.”
Tuy rằng Hạ Phương Sinh tức giận nhưng cũng không dám bước vào phủ Dược Thần nửa bước. Ông ta biết chênh lệch thực lực giữa mình và phú chủ phủ Dược Thần.
Vì vậy, Hạ Phương Sinh quay người bỏ đi.
Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, anh mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa rồi khi đánh nhau với Hạ Phương Sinh, nội thương trong đan điền lại bộc phát, suýt chút nữa anh đã chết trong tay Hạ Phương Sinh.
“Thật không biết làm sao để bỏ đi vết thương này.” Tân Trạm thấp giọng nỉ non.
Đây là hậu quả của nghịch thiên cải mệnh, cho dù là Tân Trạm cũng không cách nào tránh khỏi.
“Tân trưởng lão, anh không sao chứ?”
“Có cần chuẩn bị thuốc cho anh hay không?”
Tân Trạm xua tay nói: “Không cần, tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Tân Trạm thừa dịp này nhanh chóng trở về biệt viện của mình, vội vàng bắt đầu bế quan.
Đúng như Tân Trạm suy nghĩ, ý nghĩa của lần giao thủ này to lớn, khiến anh chạm vào được bình cảnh của đại tông sư lục phẩm.
“Xem ra ngày mai phải tiếp tục rồi.” Tân Trạm sờ cầm, trong lòng nghĩ thầm. Nơi sâu nhất của phủ Dược Thần chỗ phủ chủ ở.
Nơi này bốn phía tĩnh mịch, một tòa viện có phong cách rất cổ xưa. Ở chỗ này đưa mắt nhìn ra giống như một công viên lớn. Lúc này phủ chủ của phủ Dược Thần đang ngồi bên hồ cho cả ăn.
“Phú chủ đại nhận.” Đại trưởng lão quỳ sát trước mặt phủ chủ: “Tân Trạm bị Hạ Phương Sinh mai phục.”
“Mai phuc?” Phủ chủ cười lắc đầu: “Tân Trạm là người thông minh, sao cậu ta lại bị mai phục được?”
“Nhưng hôm nay tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta bị Hạ Phương Sinh đuổi giết, suýt chút nữa đã chết!” Đại trưởng lão nói.
Phủ chủ không nói gì, bà thức ăn trong tay vào hồ nước.
Sau đó bà vào một con cá chép vàng cách đó không xa, nói: “Con kia, lúc tôi vừa nuôi nó, nó chỉ có kích cỡ tương đương ngón tay, bây giờ đã lớn như vậy Đại trưởng lão liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía con cá kia, gật đầu nói: “Con cá này chắc là con lớn nhất trong hồ rồi.”
“Trước kia không phải.” chủ nói: “Biết tại sao bây giờ nó lại lớn như vậy không?” vấn đề giống như?” Đại trưởng lão hỏi dò.
Phủ chủ cười nhạt nói: “Hoàn toàn chính xác, giống của nó quyết định sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành con cá lớn nhất. Nhưng nếu không có đủ thức ăn, ông nói xem liệu có phải nó đã sớm bị con cá khác ăn thịt rồi không?”
“Ừm, cá lớn nuốt cá bé, đây là đạo lý từ cổ chí kim.” Đại trưởng lão vuốt râu gật đầu. Phủ chủ đứng dậy,