Giải quyết xong mỗi phiền phức lớn này, trong lòng Tân Trạm lại không có chút khoái cảm nào.
Anh không nhịn được ở trong lòng cảm thán, từ không tới không biết phải giẫm lên thi thể của bao nhiêu người. có, Nếu như Hạ Phương Sinh chỉ báo thù cho cháu trai của mình, có lẽ Tân Trạm sẽ buông tha cho ông ta. Nhưng công pháp tu hành của nhà họ Hạ không biết đã hại bao nhiêu người.
Đừng nói một Hạ Phương Sinh, mà là cả nhà họ Hạ, Tần Trạm cũng phải tới một chuyển.
“Đi thôi.” Tân Trạm biết không nên có lòng dạ đàn bà, vì vậy anh không nhìn Hạ Phương Sinh nhiều hơn.
Sau khi rời khỏi Thành phố Đào Viên, Tân Trạm và Tô Uyên đón xe tới Ninh Thành.
Tân Trạm mua một ngôi biệt thự ven biển ở đây, hơn nữa còn bày Tụ Linh Trận.
Nửa năm không tới, có lẽ nơi này đã ngưng tụ linh khí khổng lồ. Lúc đến Ninh Thành đã là hơn chín giờ tối. Lúc này thời tiết đã trở nên lạnh, người đi trên đường gần như đều mặc áo khoác.
“Phía trước chính là biệt thự anh mua.” Tân Trạm nói: “Dù sao biệt thự ở núi Long An đã bị phá hủy, chi bằng sau này ở lại đây đi.”
“Em không có ý kiến. Tô Uyên gật đầu. Sau đến cổng biệt thự, Tân Trạm nhíu mày.
Anh phát hiện cổng biệt thự đã bị người ta bạo lực phá hủy, mà cửa còn có bốn năm người canh gác.
Bốn năm người này đều là cảnh giới tông sư, đủ để xưng hùng xưng bá ở một thị trấn, nhưng lúc này vậy mà trở thành vệ sĩ.
“Đứng lại.” Sau khi Tần Trạm đi qua, mấy người này lập tức tiến lên phía trước, cản đường Tân Trạm, “Cậu chủ của bọn tôi có lệnh, bất kỳ ai cũng không được đến gần” Vệ sĩ lạnh giọng nói. cười lạnh: “Các “Cậu chủ của các người có lệnh?” Tân Trạm người có biết đây là nhà tôi không?”
Bốn người nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: “Xin chờ một lát, tôi đi bẩm báo cậu chủ.”
“Tôi quay về nhà của mình còn muốn tôi chờ một lát?” Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, sau đó sải bước đi vào trong biệt thự.
Bốn người vội vàng ngăn cản Tân Trạm, nói: “Mời anh phối hợp với công việc của bọn tôi.”
“Tránh ra.” Tần Trạm lạnh giọng nói.
Bốn người không hề nhúc nhích, vẫn giống như bức tường người, chặn đường đi của Tân Trạm.
“Tránh ra cho tôi!” Tân Trạm gầm lên một tiếng, bốn người này lập tức bị chấn động tới phun máu, ngược lại lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi xuống đất!
“Đi thôi” Tân Trạm kéo tay Tô Uyên, bước vào trong biệt thự. Trước Tụ Linh Trận có một thanh niên đang ngồi xếp bảng, hít vào thở ra. Bên cạnh anh ta còn có một ông lão, thỉnh thoảng ông lão mở miệng chỉ bảo, có vẻ là sư phó của người này.
Sau khi Tân Trạm đi qua, ông lão này lập tức nhíu mày, quát lớn: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào?”
“Câu này phải là tôi hỏi ông mới đúng.” Tân Trạm lạnh mặt nói: “Đạp phá cổng nhà tôi, tùy tiện xông vào, còn…”
Nói tới đây, Tân Trạm nhìn thấy linh khí trong Tụ Linh Trận đã thiếu hụt, lập tức khiến anh cảm thấy đau xót.
“Tốt nhất ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý” Tân Trạm lạnh giọng nói.
Sắc mặt ông lão kia hơi thay đổi, nhưng lập tức biến mất.
Ông ta giải thích: “Chàng trai trẻ, nơi này có thứ bọn tôi cần, vì vậy bọn tôi định mua lại biệt thự này, nhưng không biết sao lại không liên lạc được với cậu, thế nên chỉ có thể dùng vũ lực xông Ngay sau đó, ông ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong đây có 350 tỷ, xem như tiền mua lại biệt thự của cậu.” Tần Trạm cầm tấm thẻ ngân hàng này, mắt không tự chủ hip lại.
Hai người này hiển nhiên xem Tụ Linh Trận thành trận pháp hình thành tự “Đầu tiên là xông vào nhà của tôi, sau đó cho tôi một khoản tiền, mặt mũi các người lớn thật đó.” Tân Trạm ném thẻ ngân hàng xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Nếu như đây là lời giải thích của ông cho tôi, vậy thì thật xin lỗi, tôi không chấp “Bác Trương, bác nói nhảm với anh ta làm gì.” Lúc này, người trẻ tuổi kia đứng dậy.
Anh ta đi tới trước mặt Tân Trạm, lạnh giọng nói: “Nhận tiền rồi cút đi nhanh lên, nếu không cả một đồng cũng