Người con trai này tên là Viên Minh, xem như có chút tiếng tăm ở thủ đô.
Tuy rằng không sánh bằng đại thế gia như nhà họ Tô và nhà họ Vương, nhưng đưa mắt nhìn khắp nước cũng thuộc hàng đỉnh lưu.
Tô Uyên chào hỏi anh ta một tiếng, quay đầu chuẩn bị đi.
Viên Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Uyên, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Giờ phút này Tô Uyên đang mặc áo tắm, dáng người hoàn mỹ được phô bày một cách sinh động, làn da trắng ngần không tìm thấy một khuyết điểm nhỏ nhặt.
“Nhìn cái gì đấy?” Cô gái bên cạnh Viên Minh có chút không vui nói.
Viên Minh nhíu mày, nói: “Em đi vào trước đi, anh lên tiếng chào hỏi bạn mình một cái.”
“Chào hỏi cái gì, người ta không muốn để ý tới anh, có phải anh muốn tán tỉnh người ta hay không?” Cô gái kia tức giận nói.
Viên Minh nhướng mày, anh ta bỗng nhiên tát vào mặt cô gái này một cái, mắng: “Tôi muốn đi đâu còn phải báo cáo với cô hả?”
Cô gái kia sau khi bị tát một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Cô ta tức giận nói: “Viên Minh, anh có ý gì đây? Anh đang đùa giỡn tôi hả?”
“Tôi đang đùa giỡn cô đó.” Viên Minh %3D cười lạnh nói: “Không phải cô cho là tôi định cưới cô làm vợ đấy chứ? Ông chỉ chơi đùa với cô mà thôi, nếu cô không muốn thì bây giờ cút đi cho ông!”
Sau khi vứt ra những lời này, Viên Minh quay đầu bước đi.
Cô gái kia lập tức có chút nóng nảy, cô ta vội vàng chạy tới ôm tay Viên Minh, nịnh nọt nói: “Em nói không muốn bao giờ chứ? Anh đừng tức giận được không?”
Lúc này sắc mặt Viên Minh mới thoáng dịu xuống, anh ta cười nói: “Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, về tiệc rượu chờ anh đi.”
Nói xong, Viên Minh sải bước đuổi theo hướng Tô Uyên đi.
“Tô Uyên, đã lâu không gặp, sao tự nhiên em lại tới đảo Nam Châu thế?” Viên Minh cố gắng duy trì phong độ nói.
Tô Uyên cười bảo: “Tới đây chơi một chút.”
“À, vậy cùng tới tiệc rượu chơi nhé? Hôm nay cậu Vương mời không ít người tới, còn có minh tinh đấy.” Viên Minh cười nói.
Tô Uyên lắc đầu bảo: “Tôi không có hứng thú.” Cô ấy đã nói đến mức này, Viên Minh còn chưa hết hy vọng.
Anh ta đi theo sau mông Tô Uyên nói: “Tô Uyên, trong tiệc rượu còn có rất nhiều người quen, qua chơi đi nhé?”
Tần Trạm cau mày, nói: “Đã bảo là không đi, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ?”
Viên Minh lườm Tần Trạm, nói: “Anh chính là Tần Trạm kia đúng không? Tôi và Tô Uyên là bạn, không phải anh hẹp hòi đến vậy chứ?”
“Phải đấy.” Tần Trạm mặt lạnh gật đầu: “Còn nữa, dời con mắt của anh ra khỏi người Tô Uyên cho tôi.”
Viên Minh cười nói: “Anh bạn à, tôi và Tô Uyên đã quen biết rất nhiều năm rồi, chỉ trò chuyện mấy câu mà thôi, sao anh lại hẹp hòi như vậy?”
Ngay sau đó, Viên Minh còn nói với Tô Uyên: “Tên bạn trai này của em quá tệ rồi, quá hẹp hòi, nếu em gả cho anh ta, sau này chẳng phải cả bạn là nam cũng không được có à?”
“Chúng ta vốn không phải bạn mà.” Tô Uyên cười nói.
Sắc mặt Viên Minh lập tức trở nên cực kỳ lúng túng, anh ta căn bản không dự liệu được Tô Uyên không hề chừa một chút mặt mũi cho mình.
“Vậy, tôi đi trước đây, lát nữa nếu rảnh rỗi thì qua chơi cùng nhé.” Viên Minh cười gượng hai tiếng, chỉ có thể kiên trì bỏ đi.
“Thứ gì vậy, còn cho rằng mình là cô cả nhà họ Tô hả? Biến mẹ mày đi!” Sau khi Tô Uyên và Tần Trạm đi xa, Viên Minh phun toẹt một cái.
Tần Trạm và Tô Uyên thong thả dạo bước trên bờ cát, mà Tần Trạm cũng rất thích cảm giác này.
Chỉ cần ở bên người mình thích, cho dù không làm gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
“Nếu không thì em đi theo bọn họ chào hỏi đi, miễn cho người khác nói em nhỏ mọn.” Tần Trạm cười nói.
Tô Uyên lắc đầu, bảo: “Làm gì có bạn bè, tan đàn xẻ nghé, những người này tụ tập lại đều có mục đích.”
“Cũng