Rõ rằng là Hữu Tinh Y có chút không hiểu, đối với Vệ Minh Hạo, trong lòng cỏ bé tổn tại rất nhiều ảo tường, luôn cảm thấy chữ của Vệ Minh Hạo viết hết cuộc đời.
Rất nhanh xe liền đi tới đỉnh núi Long An.
Xe đỗ lại, chỉ thấy Vệ Minh Hạo, ông Phạm cùng với mấy ông cụ xuống xe,
“Đây là chỗ ở của Tần Trạm kia sao? Đúng là có
phong cách riêng.” Vệ Minh Hạo vuốt râu cười nói. “Đi thôi, đi gặp thiên tài nhỏ này nào.” Ông Phạm cười ha ha nói.
Mấy người đi bộ vào trong biệt thự, vừa vào cửa thì thấy Tần Trạm và Hứa Tịnh Y đang ở đỏ đợi bọn họ.
“vệ đại sư!” Hứa Tịnh Y còn nhỏ tuổi, không kìm nên được kích động trong lòng, kinh hãi kêu to.
Vệ Minh Hạo gật đầu với cô bé, sau đó ảnh mắt
nhìn về phía Tấn Trạm.”Câu là Tần Trạm sao?” Vệ Minh Hạo nhìn Tấn Trạm từ trên xuống dưới, trong mắt đều là tôn kính.
“Bái kiến Vệ đại sư” Tần Trạm khách sáo nói: “Mời vào trong.”
“Được!” Vệ Minh Hạo cười ha ha, ông ta có thể nhìn ra được người trẻ tuổi trước mắt có chỗ không tắm thường.
Cho dù trẻ tuổi, nhưng giống như đã chịu đủ ẩm lạnh của nhân gian, đôi mắt không hề bận tâm, không giống người ở độ tuổi này nên có.
Sau khi đi vào, Hửa Tinh Y nhỏ giọng nói: “Vệ Minh Hạo đại sư, ngài là thần tượng của tôi, có thể ký tên cho tôi được không?”
Vệ Minh Hạo cười, ông ta nói: “Đương nhiên có thé.”
Tần Trạm đến phòng làm việc lấy giấy và bút, đặt trước mặt Vệ Minh Hạo.
Vệ Minh Hạo cắm lấy bút, viết đại danh của mình lên trên giấy.
Cho dù chỉ có ba chữ, nhưng vẫn khí thế phi phàm như cũ.
“Cảm ơn Vệ đại sư!” Hửa Tinh Y hưng phấn nói, “Tinh Y, đi lên lầu chơi trước đi.” Tần Tram nói:”Chủ ý an toàn, đừng để sỏi đá va vào.”
“Dạ!” Hứa Tịnh Y liên tục ngất đấu.
Sau khi cô bé rời đi, Tần Trạm nhìn Vệ Minh Hạo nói: “Vệ đại sư, ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Vệ Minh Hạo cười, ông ta lấy “Cửu Thái Thiếp” Tấn Trạm viết ra, hỏi: “Đây là cậu viết à?”
“Đúng vậy.” Tần Trạm cười nói.
Vệ Minh Hạo cảm thán: “Đúng là một thế hệ kỳ tài, cậu luyện thư pháp bao nhiêu năm?”
“Bốn năm có lè.” Tần Tram thành thật trả lời.
Bốn năm học đại học, Tấn Trạm phát triển thư pháp thành yêu thích nhất của mình, nhưng sau khi tốt nghiệp thì không chạm vào nữa.
Vệ Minh Hạo lập tức càng thêm cảm thán, ông ta không khỏi nói: “Bốn năm đã có thành tựu như thế, thật sự là khiến người ta bội phục.”
“Ha ha, ông Vệ, theo tôi được biết, anh bạn trẻ Tấn Trạm này chi mất hai năm đã đi vào cấp đại tông sư nội kinh? Nếu so sảnh, một chút thành tựu về thư pháp không tinh là gì.” Ông Phạm ở bên cạnh mim cười nói.
Vệ Minh Hạo không có hứng thủ với võ học, ông ta theo đuổi cuộc sống tao nhã, cho nên những lời nàykhông hấp dẫn sự chú ý của Vệ Minh Hạo.
“Tần Trạm, không phải tôi không tin cậu, mà là sợ bị người ta lừa gạt. Bỗng nhiên Vệ Minh Hạo lại nói: “Cậu có thể viết một bức khác trước mặt tôi được không?”
“Đương nhiên có thể” Tấn Trạm cầm lấy bút lông sói, anh đứng dậy cười khách sáo nói: “Hi vọng Vệ đại sư có thể chỉ điểm một chút.”
Sau đó Tấn Trạm thẩm nước mực, tuyệt bút dạo chơi trên giấy Tuyên Thành.
Chỉ có mấy chữ đã khiến người ta cảm thấy loan bay phương lượn, thật sự khiến người ta bội phục! “Vệ đại sư, bêu xấu rồi.” Tần Trạm đặt bút xuống, hơi khom người nói.
Vệ Minh Hạo vội vàng lắc đầu nói: “Tần Tram, nếu cậu không phát triển trong giới thư pháp, đó là tổn thất lớn rồi!”
“Vệ đại sư khen lắm rồi.” Tần Trạm hơi sợ hãi nói.
Vệ Minh Hạo im lặng một lát, nói: “Tần Trạm, tôi có ý mời cậu đến hiệp hội thư pháp thủ đô, ý cậu thế nào?”
“Chuyện này…” Tấn Trạm nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Chuyện này chỉ sợ không được, tôi có rất nhiều việc, không có dư thời gian…”
“Ôi chao, ai ôi, Tần Trạm, trái lại tôi cảm thấy hiệp hội thư pháp thủ