“Dựa theo lời anh Thái nói, người nào đạt vị trí cuối, người đó sẽ phụ trách trả tiền hết.” Tần Trạm cười nói: “Cậu chủ Thái, mười hai người là bao nhiêu tiền, tự anh tính đi.”
Thái Chính ném quần áo trong tay xuống đất, chỉ vào mũi Tần Trạm mắng: “Sao có thể như thế được? Anh lừa đảo à?”
Tần Trạm liếc mắt nhìn anh ta, lạnh giọng nói: “Không cần ngón tay nữa à?”
Sát khí lạnh lẽo lập tức tỏa ra, Thái Chính sợ tới mức khẽ run rẩy, tay không tự giác được rụt về.
“Anh… Được, tôi nhớ kỹ anh, anh tên là gì?” Thái Chính lớn tiếng hỏi.
“Tần Trạm.”
“Anh là Tần Trạm?” Sắc mặt Thái Chính thay đổi, anh ta vội vàng giải thích: “Ôi… Hóa ra anh là Tần Trạm, không phải anh là bạn của ông chủ chúng tôi sao? Tôi từng nghe ngài ấy nhắc tới anh rồi, còn nói…”
Thái Chính còn chưa nói xong, Tần Trạm đã quay đầu rời đi rồi.
Sau khi rời khỏi trường đua ngựa với Nam Vĩnh, Nam Vĩnh cười nói: “Con người bây giờ ấy à, có được chút thành tựu thì không coi ai ra gì.”
“Đúng vậy.” Tần Trạm gật đầu nói. “Đi, chúng ta đi đánh golf một lát đi.” Nam Vĩnh vỗ bả vai Tần Trạm nói. Tần Trạm vừa mới đồng ý, lúc này di động đột nhiên vang lên.
Anh cầm di động lên nhìn, lập tức giơ tay vỗ mạnh vào gáy mình một cái.
Người gọi điện không phải là người khác, đúng là phủ chủ của phủ Dược Thần.
Tần Trạm đã hẹn với phủ chủ năm ngày sau sẽ đi chữa bệnh cho Kiếm Hổ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã quên mất chuyện này!
“Anh Nam Vĩnh, chỉ sợ tôi không thể lại đây rồi.” Tần Trạm bất đắc dĩ nói.
Sau khi nói xong, anh cầm di động đi sang một bên, nghe điện thoại.
“Tôi đến Đạm Thành rồi.” Vừa nghe máy, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của phủ chủ.
Tần Trạm xấu hổ nói: “Chuyện đó… Phủ chủ, bà đợi tôi một lát, tôi sẽ lập tức trở về ngay!”
Không đợi phủ chủ nói chuyện, Tần Trạm đã vội vàng cúp điện thoại.
“Anh Nam Vĩnh, làm phiền anh kiếm cho tôi một chiếc xe, đưa tôi đến sân bay.” Tần Trạm cười khổ nói.
“Có chuyện gì mà gấp như vậy?” Nam Vĩnh kinh ngạc nói.
Tần Trạm xua tay, không giải thích.
“Đi thôi, bây giờ tôi đưa cậu trở về.” Nam Vĩnh mở cửa xe, tự mình đưa Tần Trạm đến sân bay.
Giữa đường xá, Nam Vĩnh dặn dò nhiều lần: “Có thời gian nhất định phải tới tìm tôi chơi đấy, chúng ta thảo luận về võ nghệ một chút!”
Tần Trạm dùng lực gật đầu: “Đợi tôi xong mọi việc trên tay, nhất định sẽ đến thăm anh!”
“Đúng rồi, thời gian ước chiến giữa cậu và Tô Vũ, có phải sắp tới gần rồi không?” Bỗng nhiên Nam Vĩnh nhớ tới chuyện này.
Tần Trạm cười khổ nói: “Đúng vậy, còn chưa được hai tháng rồi.”
Nam Vĩnh nghĩ một lát, nói: “Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến hiện trường!”
Xe chạy một đường tới sân bay, Tần Trạm bước từ trên xe xuống, sau đó vội vàng trở về.
Phủ chủ tự mình ra ngoài, chuyện này rất hiếm gặp ở phủ Dược Thần.
Ngoại trừ mấy người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp ra, không có bất cứ kẻ nào có thể khiến phủ chủ tự mình tới chữa bệnh, có thể nói Tần Trạm là người đầu tiên.
Mà lúc này, đã có người lén đi tới chỗ Tần Trạm.
“Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi.” Một người đàn ông tướng mạo hung hãn lạnh giọng nói.
“Gọi một cuộc điện thoại cho bà Tiêu Dĩnh Thiến đi.” Một người khác lạnh giọng nói.
Vì thế bọn họ cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Tiêu Dĩnh Thiến.
Sau khi điện thoại nghe máy, Tiêu Dĩnh Thiến lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Bà Tiêu Dĩnh Thiến, phủ chủ của phủ Dược Thần đến Đạm Thành, có cần ra tay không?”
Tiêu Dĩnh Thiến im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Nếu ra tay, nhất định phải nắm chắc một trăm phần trăm, hiểu chưa? Còn nữa, làm xong thì phải sạch sẽ một chút, tuyệt đối không thể liên lụy